Giờ đây, Linh đứng ở chỗ đó và nhìn vào. Ngôi nhà trệt xinh xắn, có chỗ rửa chén bát rất thoải mái. Như đã nói, chỉ có chủ nhà mới biết đứng ở đó thì mới thấy cái chỗ ấy. Hường đang rửa cái gì đó, nhìn nghiêng, đôi môi hơi mím lại. Đôi môi ấy, đôi môi... bướng bỉnh và háo hức. Một lúc Hường cúi xuống. Cái nhìn xuống ấy. Linh nhớ lại những lần Hường nhìn xuống rồi ngẩng lên. Cái nhìn xuống ấy vừa dễ dãi, vừa gian, vừa dại. Bất giác Linh thấy bụng sôi lên. Giận. Ghen. Lục phủ ngũ tạng của Linh ngập trong a xít.
Không thấy con bé Ngân. Một làn gió nhẹ sượt qua, chiếc lá phát tài cạ vào mặt Linh, che khuất một phần tầm nhìn. Có lẽ con bé Ngân ở trong phòng đang học bài hay chơi cái gì đó. Có tiếng đàn ông, chắc là thằng đó. Đúng là nó, cái “nồi thắng cố”, cái thằng sống sít, “lậu vé” ấy... Linh dợm chân lách qua và đi thẳng về phía trước, đến chỗ dựng chiếc xe máy. Linh nhìn quanh quất. Hồi Linh còn ở đây, khu phố chưa lắp camera, giờ không biết sao, thôi thì cẩn thận vẫn hơn. Một cơn giận dữ nữa lại tẩm nhiễm Linh. Linh thấy mình dần run lên khi hất chống xe và nhìn quanh quất lần nữa trước khi tự kết luận là quanh đây không có camera.
Lần này Linh nhớ lại lời của thẩm phán, rằng anh không đến mức thô bạo hay manh động, nhưng anh có tính nóng nảy quá mức, ít có khả năng tự chủ, cần hạn chế tiếp xúc vợ con. Phải minh bạch, đến thăm con phải báo trước. Phải kiềm chế lời nói, hành vi. Nhiều lần một mình trong đêm, Linh nhớ lại lời nói của nữ thẩm phán và giận run người. Tại sao bà thẩm phán lại buông những lời ấy với Linh, một người được bạn bè xem là “nhà triết học”, một nhà nghiên cứu, một chuyên gia về lịch sử, xã hội, người luôn xem tri thức, kiến thức như tôn giáo? Tại sao, tại sao... một giảng viên như anh mà phải để người khác dạy bảo như vậy? Mình tệ thật, Linh đau xót với ý nghĩ đó.
Linh còn yêu Hường không? Thật khó nói. Có lẽ còn vương vất... Khuôn mặt ấy, dáng vóc ấy, những nồng nàn gối chăn thiên phú. Cô ấy cũng thông minh nhưng thiếu nền tảng, mà lại tự thị. Đáng ghét nhất là sự tự thị, Linh nghĩ. Nội lực có bao nhiêu đâu mà liều quá thể. Do đó sự ngọt ngào ngày cũ kèm theo dư vị cay đắng. Mỗi khi gặp điều phật lòng, đôi mắt nhắm nghiền hay mơ màng vì hạnh phúc ấy trở lên “khó ở” với Linh ngay. Hai hàng lông mày nhíu lại, thật khó ưa. Điên nhất là cái cách quay đi. Cái đầu hất ngang và nhanh như muốn lìa khỏi cổ, đôi mắt khẩn trương bắt vào một cái gì đó để tránh Linh. Lại còn đi nghe những thằng không ra gì, lại thích nghe những điều xưa như trái đất, rất ư thường nhật, tầm thường, ba xu, thiếu hẳn sự trừu xuất, khái quát mà chỉ những người như Linh mới đạt tới, mới sở hữu. Cái cách cô ta thùy mị cúi xuống khi nghe những lời rẻ tiền của thằng Chiến khiến Linh muốn vỡ tung vì ghen tức. Cái thằng mạt hạng như nó sao lại được đàn bà nghe ầm ầm nhỉ? Cái thời hình nhi thượng học của Linh qua rồi, Linh đau xót với ý nghĩ đó. Tại sao, tại sao... một người mỗi khi đứng trên bục thuyết giảng một điều gì đó, bao nhiêu em “xin chết”, dâng cho anh bao nhiêu “đôi mắt danh thiếp” ...Hường từng là một trong số đó. Vậy mà...
- Im! - Linh hét lên - Lúc nào cũng mè nheo, sao ba làm việc được, Hường dắt nó ra chỗ khác để anh viết cho xong bài báo này cái.
- Ngân qua đây với mẹ - Hường cũng đang bận rộn gì đó với hồ sơ chuyên môn.
Nhưng con bé lại thích chơi với ba. Ba hét, trợn mắt, đập bàn mà con bé vẫn cứ lết sát vào ba. Lạ thiệt. Sau những đổ vỡ, Linh vừa hối hận, vừa hạnh phúc khi nghĩ về giọt máu duy nhất của mình. Con bé xinh như mẹ, mà Linh cũng thuộc loại điển trai chứ không phải “dạng vừa”. Có điều mỗi khi Linh giận dữ, nhìn anh rất dễ sợ. Hồi đầu Linh không tin lời nhận xét đó của Hường. Anh chỉ nghĩ “bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra”. Nghĩa là Linh nghĩ Hương dìm hàng chồng để giành phần phải, nhất là khi ra tòa. Sau đó, tĩnh trí lại, Linh soi gương và thực diễn bằng suy nghĩ tình huống có vấn đề, Linh thấy đúng như vậy thật. Mình còn sợ ảnh mình trong gương chứ nói chi người đối diện. Linh giật thót và tự điều chỉnh. Từ bên trong. Nhưng tất cả đã muộn. Là muộn đối với Hường. Chứ con bé vẫn lết sát vào ba khi ba trợn mắt, tiếng quát vang rền như Trương Phi, món tóc dài “giáo sư” tua tủa, dựng đứng và đôi mắt long lên sòng sọc không làm nó sợ một chút nào. Phải chăng con bé, với tiên thiên của nó, nhận ra bên trong một kẻ tự kỷ ám thị, tự cao tự đại, không hề biết khoan nhượng trong tranh luận học thuật là gì như ba nó một sự trong trẻo, thiện lành của con người?
Tranh của họa sĩ Phương Bình
Sau này, trong nhà trọ lạnh lẽo và cô độc, Linh thấy tim mình thắt lại khi nghĩ về điều này, về con gái của mình. Thắt lại vì vui sướng và hối tiếc trầm thống. Nước mắt ứa ra, chảy trên trên gương mặt suy nghĩ nhiều quá mức cần thiết của người đàn ông chạm tứ tuần. “Ba sẽ đưa con gái theo ba, bằng mọi giá”, Linh nhắm mắt, rên lên. Cử động nhắm mắt đó lại nén, đẩy nước mắt ra nhiều hơn, Linh bỏ cuốn Thần thoại Sisyphus của Camus sang một bên vì không còn nhìn thấy một chữ nào nữa. Linh thích Camus nhưng không đồng ý với quan điểm của ông ta về tình yêu: “Yêu một ai, có nghĩa là sẵn lòng sống đến già bên cạnh người đó. Tôi không có khả năng để yêu như thế”. Vậy Linh với Hường thì sao?
- Em dừng tay coi con cho anh chút được không? Bài báo này do người ta đặt hàng, nộp chậm là mất uy tín.
- Việc gì của anh cũng quan trọng hết, của người khác thì pha rề.
- Không phải vậy đâu - Linh hét lên - Sao em...
- Sao thì sao? Không đúng sao?
Nộp chậm là mất uy tín. Linh xưa nay là vậy. Đúng hạn là một thứ tôn giáo đối với Linh. Thật ra, Linh không phải là thầy giáo đúng nghĩa. Anh chỉ là người đi dạy thỉnh giảng. Anh thương sinh viên, với những em có học lực hạn chế, anh giúp đỡ ngoài giờ bằng nhiều cách để vực các em lên một cách vô vị lợi. Anh ghét nhất là sinh viên đi trễ, nộp bài trễ. Trễ là một cái xấu theo mỹ học của Linh vì nó thể hiện sự thiếu tôn trọng người khác. Chật vật lắm, vợ chồng Linh mới xây được ngôi nhà, gần như từ tiền “cày” về chuyên môn trong sạch, nhọc nhằn của Linh từ khi ra trường cho đến khi qua khỏi tuổi băm. Có lẽ góc tài lộc do chú em kiến trúc sư trẻ thiết kế đúng nên Linh nhận được liên tiếp hợp đồng mời dạy và lời đặt hàng viết bài. Linh đi dạy như “điên”, dạy hết mình, cháy với từng tiết giảng, Linh thổi hồn vào những cuốn giáo trình khô khan, thậm chí Linh khuyên người học chỉ nên đọc giáo trình khi cần thiết, nói chung là chỉ cần sử dụng tập bài giảng súc tích của anh là đủ. Một hôm, có học trò mách tập bài giảng của Linh bị ông thầy bên tỉnh bạn thuổng, anh chỉ cười. Thôi, tri thức của mình được cuộc đời sử dụng là tốt rồi, còn hơn để nó nằm “chết thẳng cẳng” trong thư viện, trong ngăn kéo của một cơ quan nào đó...
Và Linh cũng viết bài như “điên”. Những vấn đề đang gây tranh luận, Linh cũng không ngại, không sợ. Gạch đá, búa rìu bút chiến chẳng là gì đối với Linh. Bài viết của anh vừa đầy lửa nhiệt tình, đam mê, vừa khúc chiết về tư duy, rất ít trích dẫn, giàu sức thuyết phục và lai láng chất văn nên có khi đọc còn đã hơn cả văn hư cấu theo lời của mấy bạn học thời đại học, sau đại học. Thấm thoát món nợ ngân hàng đã trả đủ. Và hai vợ chồng quyết định có con. Bé Ngân ra đời. Các lời mời đặt hàng càng tới tấp. Tuy nhiên, cỗ xe đời Linh lại có cú va quẹt từ đây.
Trong số học viên của Linh có người tên là Chiến. Tuy là học viên nhưng Chiến xấp xỉ tuổi Linh, lăn lộn trường đời. Chiến làm đủ thứ nghề, giỏi đủ thứ việc. Thỉnh thoảng Chiến nói một câu gì đó khiến Linh giật mình, nghe qua rất minh triết nhưng ngẫm kỹ thì toàn là sự nhai lại của ai đó. Nhưng vì cái vỏ minh triết giả cầy, lại được ướp thứ gia vị là cách diễn đạt khẩu ngữ sinh động thời thượng nên lời nói của Chiến có sức thuyết phục. Linh nhận Chiến làm đệ ruột. Linh nhuận sắc các bài dẫn chương trình đám cưới giúp Chiến, tư vấn bảng hiệu vẽ quảng cáo, xây dựng chương trình nhóm hát với nhau và sáng tác nhạc cảnh. Từ trường phái chợ trời, Chiến đã lột xác thành trường phái học thuật. Càng ngày Linh càng tin Chiến. Chẳng hạn, Chiến khen vợ thầy xinh quá, Linh gật đầu. Vì Hường xinh mà, đã vậy còn là tổ trưởng chuyên môn. Chiến đưa đón dùm bé Ngân mỗi khi hai vợ chồng bận việc, Linh và Hường đồng ý ngay.
Một thời gian dài, Chiến nhắc Linh coi chừng Hường. Chiến nói Hường thân mật quá mức với tay hiệu trưởng. Chiến nhăn mặt, gằn giọng: “Đàn bà có chồng mà hành xử như Hường là không chấp nhận được. Thầy phải cảnh giác”. Khi cần nghiêm trọng hóa vấn đề, Chiến dùng từ “thầy” dù từ lâu Chiến đã gọi Linh bằng từ “anh” do Linh gợi ý. Dĩ nhiên là Linh tin Chiến. Và Linh bắt đầu dấm dẳng, bóng gió với Hường. Linh quá bận rộn, vả lại Linh cũng không có thói quen theo dõi vợ. Bất giác một cơn ghen tức và tự mãn trào ngược trong Linh. Rằng bao nhiêu em “xin chết” với Linh nhưng Linh tuyệt đối từ khước, trong khi đó vợ Linh lại “hành xử không chấp nhận được” với một tay hiệu trưởng quê kệch nào đó.
- Anh Linh, mấy hôm liền Hường nhờ em đón bé Ngân để cô ấy đi đón con của tay Hiệu trưởng.
Câu nói của Chiến đã chan rưới độc tố lên cơn ghen tức và tự mãn của Linh. Tối hôm đó, điều gì đến đã đến:
- Những gì thằng Chiến nói có thật không em?
- Có, thì sao? Vợ anh hiệu trưởng ngoại tình, ảnh đang bị xốc, công việc quản lý của ảnh thì nảy sinh nhiều sự cố ngoài ý muốn, sắp tới lại có thanh tra, em giúp ảnh một chút xem như tình đồng nghiệp.
- Tình đồng nghiệp... - Linh kéo dài giọng, rất kịch.
- Anh đừng có nhỏ nhen. Lúc nào cũng nói về sự trắc ẩn, về lòng nhân từ mà lại hẹp bụng hơn ai hết.
Sáng hôm sau, Linh tấp vào một quá cà phê rất xa ở ngoại ô, trên một triền dốc hai bên đầy mồ mả. Gọi ly cà phê đen nóng, ít đường. Vừa nhấp ngụm cà phê, vừa nhìn người xe lưa thưa trên đường, Linh được cảm xúc điều khiển hoàn toàn. Một chiếc xe máy vụt ngang, dáng người ngồi xe rất quen. Linh nhìn theo và nhớ lại câu nói tối qua của Hường: “Anh chỉ được cái thông minh một cách ngốc nghếch. Anh nho nhã một cách khiếm nhã”. Anh đã điên khi nghe câu nói đó. Cái nồi cơm điện vừa rút phích cắm văng mạnh vào tường. “Khiếm nhã là như thế này phải không? Làm sao nho nhã được khi vợ mình với hiệu trưởng với nhau trong phòng đóng kín cửa ngoài giờ làm việc? Mà không chỉ một lần!”. Bé Ngân òa khóc. Thật lạ, thay vì chạy về phía mẹ hay ra ngoài sân, hoặc vào trong buồng, thì nó lại chạy tới ôm chầm chân ba. Tại sao chứ? Giọt nước mắt của đứa con gái yêu làm Linh tan chảy. Anh im lặng và đi nhặt cái nồi cơm điện, hốt mấy chỗ cơm vương vãi trên sàn. Hường trang điểm vội rồi lấy xe đi ra khỏi nhà. Linh chở con gái đi ăn phở. Mùi hồi đậm quá mức hay những trào ngược tinh thần khiến Linh phát nôn.
Nghĩ về con gái, Linh tiếp tục tan chảy. Mới hơn bảy giờ sáng mà trời nóng hừng hực. Chiếc xe kia quay lại khi Linh ngẩng lên. Là Chiến.
- Cha, anh tìm ra cái quán này hay ghê. Đúng là con mắt tinh đời. Chủ quán là mẹ đơn thân rất xinh. Đúng là...
- Nói nghiêm túc đi, lần đầu tiên mình lạc đến cái quán này. Mà cậu cũng đến quán này đó thôi.
- Em khác, đi ngang thấy ai giống anh nên quay lại coi thử có đúng không.
- Nhưng cậu biết chủ quán là mẹ đơn thân trước khi thấy mình ngồi đây, đúng không?
Chiến đỏ mặt. Câu nói của Hường trở lại với Linh. Không, không phải lúc nào anh cũng “thông minh một cách ngốc nghếch”.
- Cái nồi cơm điện đó, bỏ đi anh. Sửa tốn tiền. Em tặng anh cái mới.
- Ủa, nồi cơm điện nào?
- Thì nồi cơm điện nào vô đây. Tối qua...
- Tối qua sao?
- À, nghe Hường kể...
Thì ra Chiến biết tất cả những chuyện xảy ra trong gia đình của Linh.
- Anh Linh, em thấy Hường càng ngày càng lậm đó. Tối qua, Hường đi chơi với Hiệu trưởng. Tình cờ em gặp, nhưng em đeo khẩu trang nên Hường không nhận ra.
Linh không bao giờ quên buổi sáng trên con dốc đó. Linh nghe Chiến tuyệt đối. Cuối cùng vợ chồng Linh tan vỡ. Linh từng nghiên cứu đại tượng vô hình, duy thức luận, biện chứng pháp nhưng Linh không biết gì xung quanh mình. Tối đó, khi chở con về đến nhà và dạy con làm bài tập, Linh nghe con nói: “Ba, hồi nãy con thấy chú Chiến chở mẹ bằng xe của mẹ đi ra phía...”. Linh gạt phắt đi: “Con nhầm với ai rồi, mẹ giận ba, mẹ bỏ đi đâu đó”. Trong đầu Linh chỉ có tay hiệu trưởng. Buổi sáng trên con dốc, Chiến diễn quá tốt - sau này Linh nhớ lại. Hèn gì cậu ta là nhóm trưởng một nhóm dân ca, dân vũ chuyên biểu diễn thu hút du khách, nghe đâu còn được nhà hát địa phương mời vào làm trợ lý đạo diễn mấy tiết mục đi dự thi toàn quốc.
Trong ngôi nhà tạm ở chân cầu gần đường tránh đang chật vật mua trả góp, Linh nằm trên ghế salon mốc khính xin được từ một học trò cũ thành đạt khi cậu ta định vứt đi. Khói thuốc lá mù mịt. Cái gối bị rơi xuống đất, Linh cũng chẳng buồn nhặt lên. Đã vậy, anh lại kê dưới chân chồng nệm lấy từ mấy cái ghế đơn, trông anh như con chim bị treo ngược. Khi ra tòa, “nhà triết học, mỹ học, học giả” Linh đã phất tay: Tôi ra đi với hai bàn tay trắng. “Rất men”, Chiến nhận xét. Thằng khốn nạn, Linh nghĩ về Chiến trong sự thất bại, tê dại. Linh thua một thằng chợ trời, học mót. Đau quá, Linh nghĩ, châm một điếu thuốc nữa, rít thật sâu để không phí một chút nicotin nào: Thằng chiến đã trở thành chủ nhân ngôi nhà của anh.
Té ra, tay hiệu trưởng kia có vợ ngoại tình kia nhưng không tơ hào gì Hường cả. Chiến đã tạo dựng tất cả để Linh nổi điên, từ nho nhã thành ra thô bạo. Thời điểm đó, Linh cũng bị mắc kẹt trong mấy vụ tranh luận học thuật hóc búa và phức tạp, gần như trầm cảm. Đã vậy, Linh tự thấy, mình là người háo thắng. Tất cả hợp lại đã đẩy Linh đến ngõ cụt. Điều khiến Linh hối hận nhất là khi Hường - giờ đây Linh suy luận - đã ngã vào tay thằng Chiến, không còn thiết gì đến con cái, bảo Linh đi họp phụ huynh cho con thì anh đã gầm lên: “Dẹp, họp cái quái gì, cô giáo đời giờ có ra cái gì mà lên mặt với phụ huynh”. Hường cười. Đôi môi... đôi môi hồi yêu nhau khiến Linh phải mê man, giờ nó trễ xuống để nói những lời sát thương, thật đáng sợ. Đôi mắt, từng nhìn lên Linh khi nghe anh thuyết giảng...không đợi đến khi “cuộc chiến” đi đến chỗ không có cơ may vãn hồi mà ngay khi Hường có bằng thạc sĩ, chúng đã nhìn lên, quay đi như muốn nói chẳng qua anh nghĩ tôi được anh giúp đỡ chứ ở đây chỉ có một sự thật là tôi tự lực. Có lần Hường khoe Hường trở thành hội viên hội nghiên cứu... Linh nhớ lại, cái hội nghiên cứu đó, phải rồi, Linh từng khuyên vợ: “Để anh chỉ em khoảng trăm chữ Hán chuyên biệt”. Hường cười duyên: “Để làm gì anh?”. Linh thành thật: “Em tham gia hội đó mà đứng trước một ngôi đình, đền, chùa, dinh, vạn, không đọc được một chữ nào ở các cột, liễn thì xem như mù chữ, nói ai nghe”. Hường cười phá lên: “Trời ơi, có người, có tổ chức đứng ra dịch hết rồi, ông khốt ơi”. Linh không chịu thua: “Lỡ có người bất chợt hỏi em thì sao?”. Hường cũng không vừa: “Đời giờ ở các thiết chế văn hóa, di tích xưa nào mà chẳng có bảng, bia giới thiệu lịch sử tạo lập, niên đại này kia bằng chữ Quốc ngữ. Mệt anh quá!”. Mấy hôm sau, Hường hỏi Linh: “Em muốn đặt người ta khắc một dấu tên bằng chữ Hán, thì chữ Hường viết sao anh”. Linh trả lời cho có vì không nghĩ Hường quan tâm: “Hường là chữ Nôm, còn dịch nghĩa ra Hán thì là Hồng, chữ Hồng thuộc bộ mịch”, rồi Linh lấy tờ giấy trắng, viết rõ to bằng bút lông dầu chữ hồng. Mấy hôm sau Hường có triện tên chữ Hán, đóng vào sách, tài liệu này kia, vui như hội.
Nếu mình không thô bạo, Hường có ngã vào tay thằng Chiến không? Linh rời salon, lảo đảo bật đèn đi pha mì tôm. Có không? “Đàn ông như anh Chiến, ai không mê?”, có lần Hường nói, “Câu điện, sửa quạt, sửa xe máy, chạy hồ sơ đất, hướng dẫn du lịch, hoạt ngôn, ga lăng”. Chiến đọc không trôi một trang đại tượng vô hình nhưng lại biết cách lấy Hường như một viên kẹo ra khỏi tay của Linh. Hường chỉ đi đón dùm con cho anh hiệu trưởng kia một vài lần, Chiến đã lũy thừa số lần để gieo vào Linh nhúm thuốc độc có độ phát tác cực mạnh. Linh đã nói lời sát thương Hường khiến cô chịu không nổi. Do nghĩ những gì Chiến nói là thật, mình đã giận dữ như một con thú dại, khiến Hường sợ hãi và dần tìm cách chạy trốn khỏi mình, Linh đã viết điều này cho một thằng bạn thân vốn là thầy giáo tâm lý học, hiện hợp đồng phụ trách mục gỡ rối tình yêu và hôn nhân cho một tờ báo. Đúng vậy, nhà tâm lý học từng bốn lần đổ vỡ hôn nhân viết cho Linh, trí thức không thực chiến cuộc đời dễ bị tàn mạt lắm, cả cậu và Hường đều là nạn nhân của thằng Chiến, và của nhau.
Linh đề máy xe, hình ảnh Hường đang rửa chén nghiêng nghiêng hiện lên. Hường còn đẹp lắm, như thể có ai bật hột quẹt trong bụng Linh khi anh nghĩ về điều đó. Linh kéo nhẹ tay ga thì có âm báo cuộc gọi đến. Một quãng trượt và dừng lại, là điện thoại của Hiên, cô bạn mới quen hơn năm nay của Linh. Hiên cũng xinh, từng có một đời chồng, chủ hai nhà hàng ăn uống, rất thích nghệ thuật. Hiên bảo Linh cưới nhau hay không cưới nhau đều được, miễn là yêu nhau chân thành chứ không được qua đường. Nhất định không được qua đường nha anh, Hiên nói nhiều lần điều đó sau những cuộc giông bão chăn chiếu. Hiên nói Hiên yêu Linh lúc nào nhỉ? Ừ, lúc Linh còn đang vật vờ như con mèo mù vào những ngày đầu sau ly hôn. Cô ấy cũng thề là cô ấy sẽ lo hết cơm áo để Linh tái sinh năng lực của một nhà nghiên cứu, một giảng viên thực tài. Cô ấy âu yếm dọa sẽ cho người tới đốt cái chòi dưới chân cầu của Linh, để Linh “cùi lưng” luôn. Linh thấy dựa vào Hiên về cơm áo thì nhục quá. Vấn đề là anh yêu hay chỉ thích Hiên?
Linh chưa chạm nút xanh để trả lời điện thoại. Ở bên Hiên, Linh thấy yên ổn lạ. Hiên nữ tính và lịch sự, không như suy nghĩ ban đầu của Linh về giới mua bán. “Đốt đuốc đi cả thế gian cũng tìm không ra một người đàn ông rời cái cơ ngơi mà mình từng bỏ công gầy dựng với hai bàn tay trắng, lại giữa lúc gần như kiệt quệ, cái tối thiểu là chiếc xe đi lại cũng bỏ luôn”, Hiên khóc, ôm Linh vào lòng nàng, “em nể và yêu anh lắm, Linh ơi”.
Cuộc gọi đã dừng lại. “Ba sẽ đưa con gái theo ba, bằng mọi giá”, Linh nói với con gái hồi tháng trước khi anh đến “xin” Hường cho nó đi chơi với anh một buổi chiều cuối tuần. “Thiệt nha ba, con thích ở với ba”, nó cầm con tò he, mắt sáng lên. “Con không yêu mẹ, không thích ở với mẹ và dượng Chiến sao?”, Linh ôm con gái vào lòng. “Con cũng yêu mẹ, nhưng con thích ở với ba”, con bé vùng ra khỏi ba và chạy vù đi về phía cái cầu tuột. “Ba dữ như quỷ, con không sợ ba hả Ngân?”, Linh chạy theo con gái, cắn răng để kìm nước mắt. “Ba đâu có dữ, ba chỉ nổi cộc một hồi là hết, con mèo cam chết, ba khóc còn nhiều hơn con luôn”, con bé cười khanh khách, cố chạy thật nhanh để ba đuổi theo. Mới đó mà con gái của Linh đã lên cấp hai rồi.
Linh lại đề máy xe. “Con cũng yêu mẹ, nhưng con thích ở với ba”, câu nói ấy của con gái lại vang trong Linh. Nếu mình đến với Hiên thì sao? Chậc, tòa đã tuyên con gái ở với mẹ, làm sao đảo ngược được đây? Làm sao... Hiên, sành điệu trong sự mộc mạc của người không ngộ chữ nghĩa, không trá mị ngữ ngôn, Hiên thì thầm bên tai anh: “Ai đời, lần đầu gặp em mà anh nói anh đang khánh kiệt, gia tài chỉ còn nửa gói thuốc lá, phì phèo bất cần, em gửi biếu gói thịt bò về bồi bổ cũng từ chối, vậy thì ai dám thương?”. Linh vùng dậy, quờ gói thuốc: “Đây là điếu thứ tư, còn một điếu nữa là đủ tiêu chuẩn của một ngày theo lệnh của em. Không thương thì thôi, anh không thích thả thính, em à”. Hiên giật điếu thuốc cháy nửa, ném vào gạt tàn, ghì lấy Linh: “Em thích sự chân chật của anh lắm. Em yêu...”.
Trên đường về cái chòi ở dưới chân cầu, Linh “chiếu” lại cuộc gặp gỡ tình cờ giữa anh và Hiên. Số là anh bạn họa sĩ của Linh bán cho Hiên mấy bức tranh để treo trong nhà hàng được thiết kế tường vách bằng gạch đỏ không tô kiểu Ý. Tranh thật chứ không phải tranh chép. Linh được bạn mời đi để tán dóc về tranh vì anh bạn kia vẽ thì tài ba nhưng không có khiếu về diễn đạt để tự bình tranh của mình. Anh bạn nói trước: “Chủ quán thông minh lắm nha ông. Vừa giàu vừa đẹp. Mấy thằng có ô tô xếp cả hàng dài đó. Tui cung cấp kiến thức hội họa, ông pha loãng ra, tán ở góc độ mỹ học cho tui. Ông cẩn ngôn nha”. Tự dưng Linh nổi nóng: “Ủa, tui sẽ chỉ nói sự thật, đẹp thì tôi nói đẹp, không thì thôi, bố cục sao, ngôn ngữ, tiếng reo của màu sắc thế nào, có tương thích với không gian treo hay không... Ông nghĩ tui còn hứng thú tự ghi tên mình vào danh sách tuyển mộ nô lệ của phụ nữ sao?”.
Gần về tới chòi, Linh dừng lại, tấp xe vào lề và móc điện thoại ra. Hiên gọi có việc gì đây? Hôm trước cô ấy đã khóc vì Linh nhất quyết không chịu bước chân vào tòa nhà như cái biệt thự của cô ấy. Hôm đến nhà hàng tán dóc về tranh, lúc ra về, miệng nói “chiếc xe đạp này định vứt đi phải không bà chủ, xe xịn của Nhật đó, mình xin để có cái đi lại nhé”, tay Linh dắt luôn chiếc xe. Vậy thôi. Linh cũng chưa bao giờ ngồi vào chiếc ô tô bốn chỗ xịn của Hiên. Anh không cần. Nó làm mất giá trị con người, anh nghĩ. Những lần hẹn nhau đi nhà nghỉ hay khách sạn, Linh tuyệt đối giành phần trả tiền. Không phải làm màu, không phải ra vẻ, nó là Linh, là giá trị của anh. Vậy Hiên yêu anh chàng ngoại tứ tuần bệ rạc như Linh ở điểm nào? Linh thấy tim mình đập dữ dội trong một nhịp điệu thổn thiết đến mức quá ngưỡng.
Hiên xinh, đã đành, biết điều, rõ rồi, ấm áp và nồng nàn, Linh cảm nhận được điều đó. Một lần đang giảng bài cho một lớp ghép rất đông sinh viên ở một trường đại học, Linh thoáng thấy một bóng người ở sau cánh cửa phía cuối giảng đường, đứng ở đó cho đến giờ giải lao, anh ngạc nhiên khi đó là Hiên. Nàng cười với anh và đưa một lô một lốc thuốc toàn của Pháp. “Có nhất thiết phải hạ mình vậy không anh?”, Hiên nói như hơi thở vì sinh viên túa ra nhìn hai người. “Ý em là?”, Linh nắm tay Hiên, dắt đến một ghế đá dưới vòm một cây viết cổ thụ. “Trong mấy ví dụ của anh vừa rồi, em thấy anh hạ thấp đàn ông quá, hay là anh nói lẫy?”, Hiên ngồi xuống ghế đá. Linh im lặng, rất lâu, rồi anh nói mà không nhìn Hiên: “Sự thật như vậy mà. Hạng người như anh thì giá trị gì đâu”. Hiên đưa tay quẹt nước mắt: “Em không đáng để anh thực sự trở lại sao Linh?”, và cô đứng vụt dậy, chạy về phía bãi xe. Dáng cô ấy chạy khập khiễng trên đôi giày cao gót, mái tóc mềm, chân tóc rất thơm, nước mắt đầm đìa, cả lời thì thầm và hơi thở của cô ấy trong hoan ca thân xác hôm trước đã thiêu đốt Linh trong niềm hối hận hiu hắt. Hiên, người phụ nữ như dòng suối vọt lên bên lề đường um tùm lau sậy có người đàn ông đang thất thểu giữa trưa là Linh, Hiên giàn giụa tình thương yêu và sự cộng cảm, đã đủ chưa Linh, đủ chưa, đủ chưa... Hiên, cô ấy đang cúi xuống bên chiếc xe, cô ấy... một tiếng gọi sâu liệu có thể kéo nhau ra khỏi vũng ngày cũ khô rát, bỏng rộp... cô ấy... Linh vừa nhổm người khỏi ghế thì chuông reo báo giờ vào lớp. Cô ấy... Linh nhớ Hiên đến ngạt thở... Hiên...
Em không đáng để anh thực sự trở lại sao Linh? Linh tần ngần vuốt màn hình điện thoại. Tự dưng anh nhớ lại lần hẹn hò gần đây nhất của anh và Hiên. Anh dốc chỗ tiền lương còn lại trong tháng để có một nhà nghỉ khá sang, có tầm nhìn ra một cửa biển. Hiên vén rèm và thốt lên: “Ô, bình yên quá anh ơi!”, rồi cô ngồi xuống nhổ cho anh mấy sợi tóc bạc ở thái dương. Linh thấy những bài viết, tác phẩm của anh giờ cũng không còn trẻ nữa, ít nhất chúng không còn cần những vang động chiêm bao nữa. Mình thích được nhạt màu đi trong đám đông biết bao nhiêu, Linh nghĩ.
Linh mở nhật ký cuộc gọi. “Hiên... em gọi lúc anh”, Linh cố tìm một vài câu nói dối thánh thiện, “anh...”.
Ô, bình yên quá anh ơi! Cái tầm nhìn ấy, Linh tự hỏi, ở đó, để ngăn một dòng nước mắt, trong vai người lái tàu, anh có bấm những tiếng còi âm oang trầm tích?
Tổng hợp nhiều nguồn
Cổ tích này kết thúc nhanh gọn và chỉ xuất hiện hai chiếc rìu thay vì ba chiếc. Có lẽ do giá vàng lên cao quá chăng?
Thay vì những làn nước sâu thẳm quen thuộc, 'tiên cá' Bùi Ngọc Ánh chọn bối cảnh bên dòng suối với cây cỏ xanh mướt, càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên.
Ca sĩ Hòa Minzy và Chi Pu xác nhận tham gia "Sao nhập ngũ" 2025 - mùa giải được thông tin là đông và hot bậc nhất lịch sử chương trình.
Trần Ngọc Vân Anh (học sinh lớp 12E chuyên Trung của Trường THPT Chuyên Ngoại ngữ, thuộc Trường ĐH Ngoại ngữ - ĐH Quốc gia Hà Nội) gây ấn tượng khi trúng tuyển cả 2 đại h...
Vẽ tranh là hành trình tiếp xúc nghệ thuật và cảm thụ cuộc sống. Vì vậy từ khi trẻ còn nhỏ, bố mẹ có thể áp dụng một số cách đơn giản dưới đây để dạy bé vẽ, từ đó ươm mầm...
Ấn tượng trước món ăn Hà Nội được bày biện hấp dẫn, kết hợp thứ nước chấm nặng mùi nhưng ngon, vị khách nước ngoài nói muốn quay lại ăn thêm lần nữa trước khi về nước.
Sau 3 năm chờ đợi, người hâm mộ toàn thế giới cuối cùng cũng có thể trở lại hành tinh Pandora đầy màu sắc với "Avatar: Fire and Ash" (Avatar: Lửa và tro tàn) vào cuối năm...
Sau khi bị bắt gặp đi nghỉ trên du thuyền cùng nhau cách đây ít lâu, Tom Cruise và bond girl Ana De Armas công khai nắm tay nhau dạo phố như ngầm tuyên bố họ chính thức l...
Bạn hàng kinh doanh kế bên nhau mà sao bà bán thực phẩm ngâm hóa chất cho tui vậy?