Một cách mời chuyên gia

18/05/2025 10:00
Bà thầy bói vận một bộ đồ đỏ choét trùm cái khăn voan trên đầu ngồi xếp bằng trên ván như một cô dâu thường thấy trong mấy bộ phim Tàu. Bà ta lắc lư nhẹ, thỉnh thoảng búng cái bong vào trong một cái dĩa to bằng hai bàn tay đặt trước mặt như một sự nhắc nhở thân chủ phải thực hiện thủ tục đầu tiên sau khi thắp nhang trên bàn thờ Tổ. Cái đĩa đấy dường như cũng hiểu ý bà lắm, mỗi khi được búng một cái là nó ngân tiếng “bong” thật vang và kéo dài, làm người ta xao xuyến lắm. Cứ mỗi khi nó vang lên là bà thầy bói đút túi một ít.

1. Hà “ớt” chạy một mạch vào tàng thư, chỗ mấy kệ hồ sơ xếp phía trong, tìm tìm kiếm kiếm. Thiên Minh tiếp bước theo sau, nhưng cậu ta chỉ vòng tay lại tựa lưng vào kệ hồ sơ nhìn Hà chứ chẳng biết là phải giúp thế nào và từ đâu. Cậu cũng chẳng mở lời vì sợ cắt đứt dòng suy nghĩ của Hà thì lại không hay. Minh chọn im lặng, vì cậu ta hiểu ý đồng nghiệp. Những hồ sơ xếp chỗ kệ phía mạn phải tàng thư là những vụ án đã xảy ra lâu, chỗ Hà đang tìm, cậu đoán là án xảy ra vào khoảng những năm 2019, 2020. Vào khoảng đó, Đại úy Hà, người mà đồng nghiệp và cả giới tội phạm đều gọi bằng Hà “ớt” khám phá cũng cả chục vụ án lớn nhỏ, nếu phải đoán thì Thiên Minh cũng chẳng thể đoán ra được cô đang tìm hồ sơ của vụ nào.

Phải đến khi chân bắt đầu mỏi thì Thiên Minh mới chịu thôi “đứng gác” bên cạnh Hà mà xuôi bước đặt mông xuống một cái ghế trống chi chít dấu giày cách đó không xa. Cu cậu vừa đặt mông xuống thì Hà reo lên làm cậu giật mình nhỏm người dậy theo quán tính. Lỡ trớn, cu cậu nhoài người về phía trước ngó cho được mấy dòng trích yếu ngoài bìa hồ sơ vàng như bánh mật.

- Đây rồi! Đây rồi! Vụ trộm cái đĩa trà Khánh Xuân Thị Tả lừng danh trong giới cổ vật. Tôi nhớ là hồ sơ nằm ở lán này mà...

Thiên Minh ngờ ngợ nhưng hình như vẫn chưa nhớ ra được đấy là vụ án nào và ai là “nhân vật” chính. Cậu ta vít cằm, rồi lại ngó lên trần nhà vài giây trước khi theo chân Hà ra ngoài phòng làm việc của cán bộ tàng thư ký mượn hồ sơ. Cậu ta nhanh tay đưa Hà một miếng khăn ướt để lau tay. Mặc dù khu lưu trữ hồ sơ án được gọi là tàng thư này đã có nhiều cải tiến hơn so với trước đây, được mở rộng và nối dài hơn để phục vụ cho việc lưu trữ vì án ngày càng nhiều, việc lưu trữ phục vụ khai thác lên tới 50 năm mới tiêu hủy hồ sơ nhưng ít nhiều vẫn có bụi. Mùa mưa còn có cả mối.

- Tàng thư bây giờ lưu trữ hồ sơ khoa học quá! Chỉ mới 5 phút mà tôi đã lôi ra tập hồ sơ mà mình cần rồi đây này. Tôi có lời khen cho cán bộ tàng thư đấy, rất tiết kiệm thời gian tìm kiếm.

- Sắp tới tàng thư sẽ thực hiện số hóa hồ sơ theo chỉ đạo của cấp trên, sẽ rất thuận tiện trong việc khai thác hồ sơ án hơn nữa. Nhưng, Chị Hà mượn nó làm gì? - Thượng úy Thiên Minh cao giọng.

- Đương nhiên là có việc cần tới nên mới cất công đi tìm hồ sơ nghiên cứu rồi. Sếp trưởng cần tìm một thợ giám định cổ vật để giám định một pho tượng Phật mà Đội Cảnh sát điều tra tội phạm về Kinh tế và chức vụ mới tóm được của một nhóm đối tượng buôn lậu xuyên biên giới lúc 3 giờ sáng nay. Pho tượng cao 116 cm, nặng gần 82 kg. Thân tượng được sơn phủ màu nâu đen, y phục xanh rêu, một vài chỗ trên thân tượng còn được sơn đen thếp vàng. Khi mở niêm phong, pho tượng đã bị bong tróc sơn và thếp vàng ở vài chỗ nhưng vẫn chưa xác định được là pho tượng được chế tác bằng đồng, vàng, hay chất liệu nào khác. Giữ một tài sản nhưng chưa xác định được giá trị trong nhà mình quá lâu e là không nên. - Ánh nhìn của cô khiến cu cậu như vỡ lẽ ra điều gì liền ho khục khặc vài tiếng và lảng đi ánh nhìn từ những đồng nghiệp khác - Thế nên phải tìm gấp một cao nhân giám định cổ vật để mà sớm hoàn tất hồ sơ trước khi có kết quả giám định chính thức từ Viện Khoa học Hình sự. Và tôi mới nghĩ ngay đến hai nhân vật liên quan đến vụ cái dĩa trà tôi phá hồi năm 2019 là Lĩnh “đồ cổ” và lão Khánh Tường.

- Ra là vậy. Thật sự phục trí nhớ của chị đó. Chuyển công tác về công an xã rồi nhưng vẫn còn nhớ hồ sơ án từ lúc còn làm điều tra lưu trữ ở vị trí nào. Thật khâm phục. - Cu cậu chấp hai tay lại trước mặt - Vụ này em có nghe chị kể, hai nhân vật được nhắc đến cũng thuộc hàng cao thủ trong giới cổ vật và cũng có không ít ân oán với nhau.


Tranh của họa sĩ Phương Bình

- Đúng vậy. Không có hai nhân vật này giúp sức thì e là còn lâu mới hoàn thành hồ sơ ban đầu để chuyển lên Công an huyện xử lý những bước tiếp theo. - Hà vừa nói vừa nhanh tay lật hồ sơ xem - Đây rồi. Trước khi hành sự Lĩnh “đồ cổ” thường đi xem bói ở chỗ mụ Tám Xoáy. Mụ đấy Hà “ớt” này còn lạ gì. Tôi đã tóm mụ ta về Công an xã phạt hành chính về hành vi... rồi. Nhưng tôi biết cái mụ ấy còn lâu mới bỏ nghề hoạt động mê tín ấy được.

- Nhưng điều quan trọng lúc này là làm sao để được hai cao nhân đó tình nguyện giúp ta giám định cái của nợ đó đây chị? - Thiên Minh nhấn mạnh, cặp mắt cậu ta sáng lên và đó cũng là điều mà nhiều người đang trăn trở, suy tính.

Hà nhoẻn miệng cười. Một nụ cười khá tinh quái. Dưới ánh đèn, nó lại càng ma mị.

- Cậu bắt đầu hiểu ra điều cốt lõi rồi đấy! Bởi thế nên tôi mới tìm hồ sơ để mà nghiên cứu đây này. Tự tôi đã có chiến thuật, nhưng tôi nói câu nghe, từ rất lâu Lĩnh “đồ cổ” rất muốn trả thù lão Khánh Tường. Điều đó thì tập hồ sơ này không thể hiện, nhưng tôi đoán là Lĩnh đang chờ một cơ hội nào đó. Có thể là hớt tay trên lão Khánh Tường trong một phi vụ làm ăn có lãi. Theo tôi được biết hiện tại lão ta đã dọn về khu Vườn Trầu sinh sống trong một trang trại nho nhỏ cùng mụ vợ.

- Có phải cái trang trại Trầu nằm trên đường Võ Văn Đ. không chị?

- Vô cùng chuẩn xác. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì chỗ trang trại này có một cái giếng chứa đầy cổ vật có từ thời Mỹ - Ngụy còn chưa lập trận càn Crimp trên đất Thép Củ Chi. Nhưng tính tình lão Khánh Tường tôi còn lạ gì, lão ta sẽ chẳng bao giờ để người khác mó tay vào bất cứ thứ gì trong vuông đất của lão đâu.

- Vậy thì chúng ta đánh công văn hay thiếp mời gì đó mời công dân Lê Khánh Tường và số đồ nghề của lão đến công an xã giám định là được rồi. Việc gì phải đắn đo?

Hà chậm lại một nhịp như đang suy nghĩ gì lung lắm rồi nói:

- Không không. Nói vậy là chú em không rành rồi. Nếu nói về khả năng giám định cổ vật thì dưới bầu trời Nam này không ai tài hơn Lĩnh đâu. Tin tôi đi. Nhưng gã chỉ kém may mắn thôi, đặc biệt là trong những phi vụ có bàn tay của lão Khánh Tường đó nhúng vào.

Thiên Minh vừa vỗ tay vừa reo lên:

- Hoan hô chị Hà. Nói như vậy là chị đã có cách lôi cổ kẻ lang thang Lĩnh “đồ cổ” từ trong thành phố 10 triệu dân này hoặc còn hơn thế nữa nếu cặp giò lanh lẹ của gã mon men khắp miền Nam rộng lớn?

- Phải. Đương nhiên rồi. - Cô nói một cách cương quyết - Tìm một người không nhất thiết phải đuổi theo cặp giò lanh lẹ của người đó đâu chú em à. Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất bại. - Rồi Hà xuống giọng để Thiên Minh chú ý đến mình, khuôn mặt cô nằm gọn trong hai lòng bàn tay như một con búp bê Barbie - Cậu nói xem, vì sao dân trong nghề lại gán danh xưng “đồ cổ” vào cái tên Lĩnh đó vậy?

2. Lại đến rồi à? - Bà thầy bói vận một bộ đồ đỏ choét trùm cái khăn voan trên đầu ngồi xếp bằng trên ván như một cô dâu thường thấy trong mấy bộ phim Tàu. Bà ta lắc lư nhẹ, thỉnh thoảng búng cái bong vào trong một cái dĩa to bằng hai bàn tay đặt trước mặt như một sự nhắc nhở thân chủ phải thực hiện thủ tục đầu tiên sau khi thắp nhang trên bàn thờ Tổ. Cái đĩa đấy dường như cũng hiểu ý bà lắm, mỗi khi được búng một cái là nó ngân tiếng “bong” thật vang và kéo dài, làm người ta xao xuyến lắm. Cứ mỗi khi nó vang lên là bà thầy bói đút túi một ít.

- Biết rồi mà còn hỏi.

- Bữa nay tới tính xem gì hả? - Bà thầy bói búng cái dĩa thêm lần nữa khi chưa thấy bất kỳ một thứ gì tượng trưng cho thành ý được đặt trên đó. Vừa kêu bà vừa ợ lên như một người mắc chứng bao tử.

Đến đây không phải lần đầu nên Lĩnh “đồ cổ” rất hiểu ý bà thầy bói. Gã đánh mắt một vòng xung quanh và dừng lại chỗ cái tủ kiếng được trưng toàn cổ vật. Là những món mà Lĩnh tặng, rồi gã đặt cái ba lô con xuống ván, mở khóa kéo và lôi ra một cái chung trà được gói cẩn thận trong một cái hộp giấy đặt vào trong cái dĩa đó. Bà thầy bói nhảy lên, chụp cái chung trà, đưa vào dưới tấm vải voan đỏ, cười khoái chí.

- Bà chị là thầy bói mà đi hỏi ngược lại tôi hả? - Lĩnh nghiêng đầu ngó xem chân dung mụ thì bị mụ túm cổ vịn lại. Bàn tay thật mịn màng nhưng cũng thật là rắn rỏi. Nhưng tâm trạng mụ vui nên cứ cười suốt. Điều đó làm người khác không thể đoán được là bà thầy hài hước này có ý định gì.

- Thật hay quá Lĩnh ơi! Cuối cùng thì chị cũng sưu tầm đủ bộ đồ trà Xuân - Thu ẩm kiểu Huế rồi. Chị đã tìm hiểu kỹ, bộ này vẽ cảnh Vương Chất vào núi Thạch Thất, hiệu đề chữ Nhật, đồ sứ kiểu đời Minh Mạng. Ta đúng thật là có duyên với nó. Còn chú thì cũng mấy vụ mần ăn săn tìm cổ vật chứ gì. Nhưng khỏi cần bói cũng biết, còn tới hỏi con Tám này làm gì cho mất công?

Lĩnh ngồi xổm dậy, vỗ tay lên ván cái chát làm bà thầy bói giật ngay cái chung trà ôm vào lòng, như sợ Lĩnh giật lại. Rồi bà cung tay, thủ sẵn còn gã thì thét lên giận dữ:

- Bà đừng có qua cầu rút ván. Sưu tầm đủ bộ đồ cổ trong mơ rồi định đá đít thằng Lĩnh này hả? Hả? Cái gì tôi cho được thì cũng sẽ lấy lại được đó. Khốn nạn đến thế là cùng!

Bà thầy bói xuống giọng và cười một cách hào sảng cốt để cho Lĩnh “đồ cổ” hạ hỏa rồi lần tay ra bên phải, chỗ để bộ trà sứ rót một ly rồi đẩy tới chỗ Lĩnh đang ngồi.

- Chú em bớt giận nghe chị nói. Chả lẽ thông tin của chú chậm hơn chị hả? Hay là chú mày nghe rồi mà còn tính thử bà chị vốn mù tin tức này?

- Bà nghe vụ gì? Nói tôi nghe coi? - Lĩnh nâng chung trà, nốc một ngụm.

- Chắc chú em không quên “mối tình đẹp đẽ” với lão Khánh Tường chứ? Cái lão có cái dĩa trà Khánh Xuân Thị Tả đẹp như hoa hậu đấy...

- Tự nhiên bà nhắc tới lão Khánh Tường làm gì, ông ta giải nghệ rồi mà? - Gã cười ha há cố tình chọc tức bà thầy bói, mà bà ta cũng không vừa, bà lại cười lớn hơn cố tình làm Lĩnh quê. Vì hơn ai hết, bà ta và Thạch “khỉ” biết rõ cái đêm Lĩnh đột nhập vào nhà lão Tường, lão đã đối xử với Lĩnh thế nào nên Lĩnh cay lắm. Thậm chí còn hận lão nữa. Gã luôn đợi thời cơ để trả lão cú tát đêm hôm ấy. Nhưng bà sợ làm quá sẽ mất vui liền thôi cười, nói ngay, vẻ thành thật hối lỗi:

- Vậy là chú em có nhìn mà không có thấy rồi. Người mê cổ vật như lão ta thì dễ bề rửa tay gác kiếm hay sao? Như chú đi, bây giờ con bồ nhí của chú kêu gác kiếm thì chú có làm theo lời ả ta không? Hay chú sẽ quẳng luôn ả đó xuống lầu rồi lao vào rừng làm xu hay ngồi lê la tổ tôm cho khoái? Thực ra lão chỉ chiều lòng mụ vợ mà thôi. Lão vẫn tay trong tay ngoài với mấy chiến hữu. Lão còn định nay mai cho người khai quật cái giếng cổ sau vườn cây nhà lão nữa kìa. Chắc chú em cũng nắm được tin này chứ? Lâu nay chú mày luôn là người cung cấp thông tin cho chị mà. Nay sao vậy? Bộ ăng-ten bị nhiễu sóng hay sao?

Lĩnh bắt được thông tin đó liền chậm rãi đặt chân xuống đất rồi chỉnh lại thư thế ngồi nghiêm túc, áp mặt sát vào tấm vải voan đỏ, dùng ánh nhìn hoàn toàn khác về phía người phụ nữ trước mặt:

- Tin này... tin này từ đâu mà bà chị hay vậy? Chỉ có người trong nghề mới hay thôi. Tôi còn mới biết chiều hôm qua.

- Con Tám này thông thiên văn, tường địa lý thì cái gì mà không biết? Ông em cứ đi ra khỏi cửa, nhắm hướng Đông Nam mà đi sẽ gặp Tài thần, còn nhắm hướng Tây Bắc sẽ gặp Hỷ thần. Nhưng chị khuyên nên nhắm hướng Đông Nam mà đi, vì khi ta rủng rỉnh tiền trong túi thì dù cho có giẫm phải cục cứt chó ta cũng vui. Tin chị đi.

Mặt Lĩnh “đồ cổ” chợt sáng lên, gã luồn tay vuốt ngược mái tóc ra sau và trong khối óc u tối của gã như đã nghiệm ra điều gì hay ho lắm. Mà người như lão Khánh Tường xứng đáng được hưởng sự hay ho đó từ gã. Lĩnh húng hắng, lại có phần đắc ý và không muốn làm phiền mụ Tám Xoáy nữa. Nhưng Lĩnh hỏi lại, như một lời cáo biệt:

- Hướng Đông Nam sao? - Lĩnh soi la bàn cầm tay và reo lên như một cái máy bơm nước đã sử dụng quá 20 năm - Vậy thì đúng hướng nhà lão Khánh Tường rồi. Bà chị tài thật. Được mẻ này, thằng em sẽ không để túi bà chị rỗng đâu.

3. Khi Lĩnh “đồ cổ” và tay đàn em có mặt thì lão Khánh Tường cũng đang ở ngoài sau vườn cùng mụ vợ, nơi cái giếng cổ mà thầy bói đã nhắc đến lúc chiều. Gã thấy thật may mắn, theo quán tính, Lĩnh và tay đàn em tìm chỗ nấp ngay. Trong vườn cây rậm bít này, tha hồ mà nấp vào một góc mà quan sát tình hình. Lĩnh nhoẻn miệng cười, muốn thốt lên lời khen mụ Tám Xoáy, bởi mụ thật tài. Lĩnh và Thạch nấp vào sau cây cà na xum xuê lá trông ra quầng sáng từ đây đèn pin của lão Khánh Tường.

- Tôi thật may mắn khi vớ được ông chồng có một trang trại có kho báu nằm trong lòng đất thế này đây. - Mụ vợ lão ngó ngang, cười tinh quái - Ông cũng là một kho báu đấy ha ha. Mấy bà bạn tôi thường chê quả đầu hói như Lê-nin của ông nhưng đôi lúc tôi thấy nó cũng thật là hữu dụng. Nhưng không nhờ tôi dùng máy rà thì còn lâu ông mới phát hiện ra chính xác vị trí kho báu thứ 2 này đấy ông Tường à. Ông định khi nào mới cho đào xới lên đây?

Lão xoa cái bụng no căng và còn chép miệng nữa, điều đó làm mụ vợ như vui lòng. Ở quê, sau một trận mưa là cá lóc vào tận sân nhà. Con nướng mọi, con nấu canh chua bạc hà với bắp chuối hột sau nhà thì bảo sao bụng lão không no căng cho được đây chớ? Trời đổ mưa mấy hôm nay, đất như mềm hơn, đó cũng chính là lúc kho báu trong lòng đất nhà mụ được khai quật.

Lão đằng hắng một cách trang trọng như một con gà trống sắp sửa cất tiếng gáy đầu ngày, kiểu như ra vẻ cho mụ vợ biết, ông cha lão đã để lại một món quà vô giá cho hậu nhân, mà cụ thể là lão, còn vợ chỉ là người hưởng sái. Nhưng lão nào đám nói rõ suy nghĩ đó ra nên đành lái sang chuyện khác.

- Tôi đã a lô mấy thằng đệ ruột 3 tiếng trước khi hành động để bảo mật thông tin. Sáng mai bọn nó tới nhà mình ăn sáng xong là bắt tay vào làm ngay. Tôi đoán là tầm vài chục món đồ đồng chứ không ít. Bà cứ thử tưởng tượng xem cái miệng giếng bằng cái tràng thước bảy, sâu hơn 10 mét thì có thể chứa được bao nhiêu đồ?

- Cũng có nhiều cách giấu đồ nhưng sao ông bà nhà mình lại quẳng đồ đồng xuống đáy giếng sâu làm gì hả ông? Bộ sợ ai lấy à?

Lão gật gù, khảng khái. Đối với vợ mình, lão chả giấu điều gì, bèn nói một mạch:

- Ừ thì người dân ở xứ Vườn Trầu này thì có gì quý giá bằng cái mâm đồng, cái lư hương để trên bàn thờ hay cái nồi đồng 2 quai đâu? Sở dĩ ông bà nhà tôi phải làm vậy vì phải chạy giặc, sợ Tây cướp. Bọn Tây có máy rà. Nếu chôn không sâu sẽ bị máy phát hiện, chúng sẽ đào lên, lấy sạch. Vậy nên cha tôi thường quăng xuống giếng, giếng tháng Ba đào sâu mới có nước, vậy nên họ mới an tâm chạy giặc mà không sợ ai phát hiện.

Chợt mụ vợ lão ngó về phía bóng tối hun hút đằng xa đang bao trùm vạn vật và cũng như muốn giơ nanh vuốt chụp lấy hai con người nhỏ bé, nuốt chửng. Còn ánh trăng bàng bạc trên cao cứ vô tư đổ xuống mấy bụi cây dừa trắng xóa như một chiếc lược ngà chải lên mái đầu một cô gái trẻ. Hai đầu mày mụ nhíu lại, ánh mắt thả trôi về phía xa xăm. Hình như chính lời kể của ông đã khơi gợi đâu đó một đoạn quá khứ của mụ. Một thời máu lửa mà bất kỳ ai ở tuổi 60 như mụ cũng từng trải qua. Mụ còn nhớ, nhà chồng mụ trồng một vườn trầu, hàng ngày mụ và người chị dâu phải dậy sớm xách nước bằng sợi dây dừa từ dưới giếng lên tưới, đến sáng thì tranh thủ hái trầu đội lên chợ Trảng Bàng bán. Mỗi ngày đều trôi qua như thế, có một khoảng thời gian đằng đẵng như thế. Cái khoảng thời gian mà mụ chưa bao giờ muốn nhớ tới. Lâu ngày hai bàn tay mụ phồng rộp... đến bưng chén cơm ăn cũng không nổi. Nghĩ tới đó mụ rớm nước mắt.

Nghe thấy giọng điệu của vợ có phần nhảo đi, ông biết bà đang xúc động mạnh nên vuốt từng cái nhẹ lên lưng mụ vợ và mong muốn cái vuốt ve đó có thể làm cho dòng cảm xúc đó hãm lại trong chốc lát.

- Bà sao vậy? Lại nhớ chuyện cũ hả? Chắc mấy cái chén kiểu giấu tụi Mỹ ngoài gốc ổi bị tụi nó phát hiện lấy hết chứ gì?

Bà lau vội một vệt nước mắt lăn chưa tới gò má, cười nhếch mép:

- Đúng đúng. Nghe nói đồ kiểu thì không xếp chung với đồ đồng, sẽ va vào nhau rồi bể nát, nên phải đào hố chôn riêng, rồi đặt mấy tấm ván lên trên mới lấp đất lại tránh cho người ta vô tình đi giẫm trúng. Giờ nhớ lại mấy chuyện đó tôi... tôi...

Méo! Mụ giật mình, nắm chặt bắp tay lão Khánh Tường rồi phóng tầm mắt về phía đám dừa đang rung lên những tiếng xào xạc như có một con quái vật sắp nhảy xổ ra trong mấy phim kinh dị mà thằng con trai mụ hay xem mỗi tối. Đột nhiên bà lần những ngón tay chai sần lên mái tóc điểm hoa tiêu của mình. Một làn sương lành lạnh phủ nhẹ lên tóc, bà chợt nhận ra là mình đã đứng đây khá lâu.

- Là tiếng con mèo đực thôi. Có gì đâu mà bà phải sợ.

- Thôi, mình vào nhà đi ông, khuya rồi. Ở đây muỗi chích quá.

Nói xong bà đẩy vai ông hướng bước vào nhà.

4. Con mụ Tám phán trúng quá trúng Thạch ơi. Đúng là có một kho báu dưới cái giếng cổ này rồi. - Gã nhảy cẫng lên khi xác định vợ chồng lão đã không còn nghe được âm vực thổn thức của hắn nữa - Kỳ này tụi mình trúng mánh rồi. Chắc gả đi cũng thu được vài chục củ là ít. Xem vợ chồng lão mà tao thấy mệt. Muỗi chích gần chết mà cứ đứng nói chuyện ngày xưa hoài. - Lĩnh “đồ cổ” vừa bước ra khỏi bụi rậm vừa cẩn thận quan sát từ điểm mà vợ chồng lão Khánh Tường mất hút.

- Đại ca lanh trí quá. Nếu đại ca không “méo-o” lên một tiếng ghê rợn thì chắc còn lâu mình bắt tay vào được... công nhận đại ca giả tiếng mèo đực giống thật há há - Thạch thảy cái ba lô xuống một trảng đất rồi rút cái xẻng từ trong đó, kéo cái cán cho dài ra chuẩn bị ấn xuống đất như một thợ nhà đào chuyên nghiệp. Gã nhận ra sự hồi đáp của Lĩnh chẳng đáng là bao nhưng hắn cứ huyên thuyên, cho đến khi Lĩnh xộ tới bịt miệng hắn lại để nghe ngóng một âm thanh gì đó thì hắn mới chịu câm họng. Lĩnh “đồ cổ” chau mày, nín thở và xác định đó đúng là một tiếng mèo kêu nữa gã mới thở phào nhẹ nhõm.

- Con mèo chết tiệt! - Lĩnh làm bầm chửi rủa - Mày còn chờ gì nữa, bắt đầu đào đi. Tao sẽ đứng canh cho...

Lĩnh rút cây đèn vàng nhỏ đặt trên ụ đất để Thạch “khỉ” và gã có thể trông thấy khoảnh đất trước mặt. Gã trầm ngâm xác định lại đó chính là chỗ mà ánh đèn lão Tường chiếu tới lúc nãy mới hạ cuốc bắt đầu đào. Giờ đây chỉ có mùi của cỏ non, gió, mùi âm ẩm của khí trời thoảng tới cùng mùi của Lĩnh tỏa ra từ ngực và nách. Gã cẩn thận tắt đèn để nghe ngóng lần nữa rồi lại bật lên. Sở dĩ phải chọn cây đèn vàng mờ như mấy bóng đèn tròn xưa này là để tiện ngụy trang. Đêm nay trăng sáng, hai ánh sáng hòa vào nhau, cũng khó mà nhìn ra được. Huống hồ vợ chồng lão đã già, mắt kém...

Đào được một lúc, ánh sáng của cây đèn trên cao đã không soi được tới đáy giếng, Thạch rên lên:

- Trời! Tối quá. Đại ca lên rọi đèn đi, em đào cho nhanh!

Ngay sau đó, một luồng sáng trắng bất chợt nhá lên như ánh chớp, chiếu rõ hai khuôn mặt vẫn còn lơ mơ không biết cớ sự gì. Ánh đèn sáng choang làm họ không kịp nhận ra là ai đang tới cho tới khi một khuôn mặt rắn rỏi quen thuộc dần lộ diện. Hai đầu mày người đó chau lại thành chữ bát, còn ánh mắt sau ánh đèn đó hiện rõ sự kinh ngạc. Dường như người đó không nghĩ người đào trộm cổ vật lại là Lĩnh được.

Lĩnh thấy sống lưng mình bắt đầu lạnh, mồ hôi tuôn ra và hai tay gã bắt đầu bủn rủn không thể cầm nổi bất cứ thứ gì. Duy chỉ quả tim trong lồng ngực gã là còn nóng hổi và nhảy liên hồi theo một nhịp điệu nào đó. Gã tức mà không nói nên lời. Một kế hoạch chu toàn mà gã dày công vạch ra cuối cùng đã bị phát giác. Gã liền thả cái cuốc cho nó rơi tự do và lặng im. Chờ đợi.

- Đúng là ngựa quen đường cũ. Như dự đoán, Lĩnh “đồ cổ” làm sao có thể bỏ qua món mồi béo bở này cho được? Nhưng cũng chưa hẳn cái giếng cổ này đủ sức làm gã xốn xang đâu, nhưng từ cái vụ hụt ăn cái dĩa trà Khánh Xuân Thị Tả mà nhà Nguyễn đặt làm ở Trung Hoa nên Lĩnh mới hận, mới tới đây hớt tay trên tao phải không?

Thạch “khỉ” cắm phập cái xẻng xuống đất, định trèo lên trên nhưng bị lão ngăn lại rồi hắn thò tay giật cẳng chân làm lão Khánh Tường trôi tuột xuống hố cùng với hắn nhưng lão trở người chụp cánh tay trái của Lĩnh bẻ quặt ra sau rồi đánh một phát vào gáy hắn. Thấy vậy Thạch “khỉ” né sang một bên như vô can trố mắt nhìn thằng đàn anh bị khống chế trong vô vọng.

- Mày sai rồi. Của này là của tao, tao có quyền sở hữu và định đoạt nó. Mày không có quyền can thiệp vào, cũng không được góp ý trong vụ này. Bộ mày quên rồi hả? Tao toàn tự mình trông coi cổ vật thôi. Những cái mày tìm được dưới cái giếng này cũng chỉ toàn là đồ chợ trời con à. Tao nói cho mày biết, số đồ đồng rà được chính tao đã đào lên và đem lộng trong tủ kiếng nhà mình hết rồi! - Lão bành miệng ra cười tủm tỉm trong niềm vui sướng bất tận.

Không gian bó rọ trong mùi ẩm mốc của mớ đất vừa đào, vô tình nó trở thành một chiếc lồng giam hữu ích đợi cảnh sát đến vô cùng lý tưởng. Lĩnh không dám tưởng tượng thêm điều gì nữa, gã ngồi xuống cam chịu trước sự bỡ ngỡ của thằng đàn em, Thạch như muốn hét lên “chúng ta chưa thua mà, chúng ta có thể trốn thoát”.

- Bây giờ tao gọi cảnh sát được chưa? - Hai từ cảnh sát được lão kéo dài, thật dài.

Hà “ớt” cùng người đồng sự xuất hiện ngay sau đó. Họ đã ghi lại toàn bộ cuộc trao đổi giữa lão Tường và Lĩnh “đồ cổ”. Hết đường chối, mà Lĩnh vốn cũng không muốn thanh minh thêm lời nào nữa. Đột nhiên gã cảm thấy nên làm như vậy. Người gã nhủn ra không còn chút sức lực nào.

- Sao vậy ông anh? Nói gì đi chứ.

Hà đưa tay, kéo Lĩnh lên trên. Gã suy nghĩ lung lắm mới làm theo. Thiên Minh kéo tay Thạch “khỉ” mồ hôi đầm đìa.

Gã nhìn chăm chú cặp mắt Hà “ớt”. Không hiền cũng không giận dữ, chỉ có đôi phần nghiêm nghị. Và vì thế nên gã phải nói được gì đó có lợi cho bản thân:

- Tôi vẫn chưa lấy bất cứ thứ gì từ tay lão, cô làm sao bắt tôi?

Hà cười và giải thích:

- Đúng, tôi đâu có bắt anh mà làm gì. Vẫn chưa đủ yếu tố để buộc anh phải thay đổi màu áo, mà chúng tôi chưa bao giờ mong muốn điều đó xảy ra với bất kỳ ai. Tôi yêu Ngành của mình nhưng chưa bao giờ tôi muốn nó tồn tại trong xã hội này cả. Tôi chỉ muốn tận dụng tài năng của anh thôi. Đi theo tôi, có việc cần tới anh đây. Tìm anh thật khó, nếu không nhờ cái giếng cổ thì còn lâu Lĩnh “đồ cổ” mới sa bẫy có phải không?

Lĩnh ngẩn người, như đã ngộ ra điều gì đó mà gã vẫn chưa thể thốt thành lời. Gã đợi ai đó mớm lời cho mình. Lại một lần thất bại nữa. Gã kéo vạt áo sơ mi lên lau mồ hôi vã trên trán.

- Thì ra đây chỉ là cái bẫy và Lĩnh tôi xu quá nên bị sa chân. Vậy ra mụ Tám Xoáy hôm đó cũng chính là cô đóng giả? Là cô muốn dụ tôi đến đây, chỗ cái giếng cổ này có phải vậy không? - Gã bấm bụng nói ra điều mà gã nghĩ được.

- Cái đó người ta gọi là mưu trí đấy! Một gã săn cổ vật tiếng tăm trong giới đồ cổ hành tung bất định làm sao có thể tìm được một cách dễ dàng trong thời gian ngắn được đây? Chỉ khi hắn ta đánh hơi được cổ vật thì mới xuất hiện thôi. Nếu là cổ vật của lão Khánh Tường thì Lĩnh càng khoái. Có phải vậy không?

Lĩnh đập tay vào mặt. Lĩnh nhận ra một điều rằng: chính sự nôn nóng trả thù đã làm gã mờ mắt. Nhưng thật may khi mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát, mà Hà “ớt” cũng sẽ không để gã bơ vơ được, vì gã biết rằng mình còn giá trị lắm. Cô ta sẽ biết cách đối xử đúng mực với một người có đủ bản lĩnh để đáp ứng yêu cầu vừa được đề nghị. Lĩnh ngập ngừng:

- Đúng là sinh nghề tử nghiệp, coi như hôm nay Lĩnh này xui vậy. Giờ cô muốn tôi giám định vật gì, xin hãy chuẩn bị cho tôi một mũi khoan nhỏ để lấy mẫu kiểm tra chất liệu đi.

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Võ Chí Nhất

Tin xem thêm

Ai sở hữu chiếc điện thoại đắt nhất thế giới, giá 48,5 triệu USD?

Giải trí
07/06/2025 14

Chủ nhân của chiếc điện thoại đắt nhất thế giới, Falcon Supernova iPhone 6 Pink Diamond giá 48,5 triệu USD là một nữ doanh nhân và nổi tiếng với lối sống xa xỉ.

Diễn viên Ngân Hòa 'Vua bánh mì' suy thận giai đoạn cuối ở tuổi 29

Giải trí
07/06/2025 14

Người thân xác nhận diễn viên Ngân Hòa bị suy thận mạn giai đoạn cuối, không đủ kinh phí thực hiện phẫu thuật ghép thận.

Hà Nội nằm trong 15 thành phố được du khách yêu thích nhất

Giải trí
07/06/2025 09

Thủ đô Hà Nội của Việt Nam vinh dự là 1 trong 15 thành phố trên thế giới được du khách ưa chuộng nhất trong năm 2025.

Loạt phim trăm tỷ cạnh tranh ở DANAFF III, Trấn Thành và Lý Hải vắng mặt

Giải trí
07/06/2025 09

Hai bộ phim vừa ra rạp gần đây của Trấn Thành và Lý Hải là "Bộ tứ báo thủ" và "Lật mặt 8" không có tên ở hạng mục Phim Việt Nam dự thi tại DANAFF III. Tuy nhiên đáng chú ...

Con gái Lọ Lem nhà Quyền Linh 19 tuổi kiếm tiền tỷ, nhan sắc vạn người mê

Giải trí
07/06/2025 08

Lọ Lem - con gái MC Quyền Linh - từng là cô gái nhút nhát thành hiện tượng mạng xã hội, khẳng định thành công từ nỗ lực chứ không chỉ "sinh ra ở vạch đích".

Tác phẩm giúp giới trẻ phát triển tư duy chiến lược

Giải trí
07/06/2025 07

Theo ông Hoàng Nam Tiến, "Tư duy chiến lược" không chỉ dành cho các CEO mà là một cuốn sách mà bất kỳ người trẻ nào cũng nên đọc để hiểu cách thế giới vận hành.


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57A phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng Hạ, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media