Mỗi sáng, khi mặt trời còn vướng trên dãy núi xa, Xống đã ngồi trước cửa nhà, tay cầm bát rượu ngô sánh vàng, hớp từng ngụm nhỏ, mắt nhìn xa xăm xuống con suối dưới chân dốc. Có khi, hắn nhếch môi cười, có khi lại lẩm bẩm như nói với ai đó mà chỉ hắn nghe được.
- “Mày say nữa đấy à, Xống?”
Giọng của Khua, vợ Xống, vang lên từ trong nhà. Cô đàn bà gầy gò, khuôn mặt sạm đen vì gió nắng, vừa nhóm lửa nấu bữa sáng vừa liếc ra sân nhìn chồng. Xống chẳng trả lời, chỉ hớp một ngụm rượu lớn hơn, để thứ men nồng ấy trôi xuống cổ họng, làm ấm người trong cái lạnh se sắt của sáng sớm.
- “Tao không say! Tao uống để nhớ, không phải để quên!”
- Xống bỗng bật cười, giọng khàn khàn.
Khua không nói nữa. Cô biết, có nói cũng chẳng thay đổi được gì. Xống của cô, người đàn ông từng giỏi giang, từng là niềm tự hào của bản, giờ chỉ còn là một kẻ suốt ngày làm bạn với rượu.
Mỗi ngày, Xống ra khỏi nhà khi mặt trời vừa lên, lê la khắp bản, ghé hết nhà này đến nhà khác, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là hắn sà vào. Người trong bản thương thì mời một chén, kẻ chán ghét thì xua tay đuổi đi. Nhưng Xống chẳng để tâm, hắn cứ vậy mà sống, lầm lũi như một con sâu rượu bám chặt vào men cay.
Cho đến một ngày, khi mùa hoa tam giác mạch vừa trổ bông trên sườn núi, có một người lạ đặt chân đến bản Pá Kha, mang theo một câu chuyện khiến Xống phải một lần nữa đối diện với quá khứ mà hắn luôn cố chôn vùi trong men say…
***
Buổi chiều hôm đó, Xống lại lảo đảo bước ra khỏi nhà Lý Vảng - một người bạn nhậu thường xuyên của hắn. Bóng nắng đổ dài trên con đường đất đỏ, gió từ trên núi thổi xuống mang theo mùi cỏ cháy và hương rượu ngô phảng phất trong không gian. Xống lững thững đi về phía con suối, nơi hắn thường ngồi mỗi khi không biết phải đi đâu nữa.
Hắn vừa ngồi xuống một tảng đá bên bờ suối thì nghe tiếng bước chân nhẹ phía sau. Một người đàn ông lạ xuất hiện. Người đó mặc áo chàm, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Xống.
- “Lâu lắm rồi mới gặp lại mày, Xống.”
Xống nhíu mày, cố gắng nhìn thật kỹ khuôn mặt đối diện. Hắn cau mày, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu bỗng mở to.
- “Mày… là Thào Lứ à?”
Người đàn ông gật đầu.
Thào Lứ - cái tên mà Xống tưởng rằng hắn đã quên từ lâu. Nhiều năm trước, hắn và Lứ từng là đôi bạn thân, cùng nhau lớn lên, cùng vào rừng săn bắn, thậm chí từng thề rằng sau này sẽ cùng nhau làm nên chuyện lớn. Nhưng rồi, mọi thứ thay đổi khi có một người con gái bước vào giữa họ - Sanh
Lứ nhìn Xống hồi lâu rồi hất cằm:
- “Mày thay đổi nhiều quá.”
Xống bật cười khan, nốc thêm một ngụm rượu trong bầu.
- “Còn mày thì không thay đổi chút nào, vẫn thẳng thắn như ngày xưa.” Lứ ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt trầm mặc nhìn xuống dòng suối đang trôi lững lờ.
- “Tao nghe người ta nói về mày, Xống ạ. Tao không nghĩ mày lại thành ra thế này.”
Xống cười nhạt, bàn tay nắm chặt bầu rượu như thể sợ mất đi thứ duy nhất còn lại trong đời.
- “Mày đến đây làm gì?”
Lứ im lặng một lúc, rồi nói:
- “Tao về tìm một người.”
Xống nhướn mày.
- “Ai?”
Lứ quay sang nhìn Xống, giọng trầm xuống:
- “Con gái của Sanh”
Xống sững người, bàn tay run rẩy khiến bầu rượu suýt rơi khỏi tay.
- “Con gái của Sanh? Sanh… còn sống sao?”
Lứ thở dài, nhìn lên dãy núi xa xăm.
- “Sanh mất rồi.”
Lần này, Xống không nói gì nữa. Hắn cứ thế ngồi lặng người, như thể vừa bị ai đó giáng một cú mạnh vào lồng ngực.
Ngày đó, Xống và Lứ cùng yêu Sanh. Nhưng Sanh lại chọn Xống, khiến Lứ bỏ đi khỏi bản suốt nhiều năm trời. Xống và Sanh từng có một thời gian hạnh phúc, nhưng rồi những biến cố xảy ra, hắn dần sa vào rượu, đánh mất chính mình. Hắn không biết Sanh đã ra sao sau khi rời khỏi hắn… Và giờ, cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.
- “Con bé đang ở đâu?” - Xống hỏi, giọng khàn đặc.
- “Người ta nói nó có thể đang ở bản này.” - Lứ đáp.
- “Tao không biết mặt nó, nhưng tao biết nó có một cái bớt đỏ sau gáy, giống hệt mẹ nó ngày xưa.”
Xống siết chặt bầu rượu, cảm giác cay đắng trào lên trong lồng ngực.
Có khi nào… đứa trẻ ấy chính là con hắn?
***
Xống ngồi lặng người bên bờ suối, cảm giác men rượu bỗng chốc tan biến như sương sớm gặp nắng. Câu nói của Lứ cứ quẩn quanh trong đầu hắn:
- “Con gái của Sanh”
Hắn nhớ lại những ngày tháng cũ, khi hắn và Sanh còn bên nhau. Ngày ấy, Sanh hay nép vào vai hắn, thì thầm những ước mơ giản dị: một ngôi nhà nhỏ trên sườn núi, những mùa ngô trĩu hạt, và tiếng cười trẻ con vang lên mỗi sáng. Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ.
Xống khẽ siết chặt bầu rượu, rồi bất chợt đứng phắt dậy, loạng choạng bước đi. Lứ nhìn theo, nhíu mày hỏi:
- “Mày định đi đâu?”
- “Tao phải tìm con bé.”
Xống nói, giọng dứt khoát đến lạ.
Bản Pá Kha không lớn, chỉ có vài chục nóc nhà dựng rải rác trên triền núi. Đứa trẻ nào có vết bớt đỏ sau gáy, hẳn không khó tìm.
Hắn bắt đầu đi khắp bản, dò hỏi từng người. Có người nhìn hắn ngờ vực, có người chỉ lắc đầu không biết. Nhưng rồi, khi đến nhà bà Vàng - một người đàn bà góa bụa chuyên nhận nuôi trẻ mồ côi, hắn bỗng nghe thấy điều khiến tim mình thắt lại.
- “Đứa bé có vết bớt đỏ à?” - Bà Vàng nhíu mày nghĩ ngợi. - “Ta nhớ có một con bé như thế. Nó tên là Chia, ta nhặt được nó trước cổng nhà vào một đêm mưa, cách đây tám năm rồi.”
Tám năm…
Tim Xống đập mạnh.
- “Giờ nó đâu?” - Hắn hỏi gấp.
Bà Vàng thở dài, chỉ tay về phía cánh rừng phía sau bản.
- “Con bé hay lên rừng hái củi lắm. Giờ chắc nó đang trên đó.” Xống lập tức quay người, lao nhanh về hướng cánh rừng. Lứ cũng vội vã chạy theo.
- “Xống! Đợi đã!”
Nhưng Xống không dừng lại.
Càng tiến vào rừng, tim hắn càng đập mạnh. Một cảm giác kỳ lạ dâng tràn trong lồng ngực - hy vọng, lo lắng, sợ hãi. Nếu con bé thật sự là con hắn, hắn phải làm sao đây?
Và rồi, khi đến một bãi trống giữa rừng, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang lom khom nhặt củi. Một bé gái chừng tám, chín tuổi, tóc tết thành hai bím, làn da nâu giòn vì nắng gió.
Xống bước đến gần, tim đập mạnh đến mức tưởng như có thể nghe thấy.
- “Chia…”
Con bé giật mình quay lại. Và ngay khoảnh khắc ấy, Xống chết lặng. Dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hắn nhìn thấy sau gáy con bé - một vết bớt đỏ rõ ràng như một dấu ấn định mệnh.
***
Tranh của họa sĩ Thành Chương
Xống đứng sững lại. Đôi chân vốn đã không vững vì men rượu giờ càng lảo đảo hơn. Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ sau gáy đứa bé như thể muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào tận tâm can.
Chia cũng nhìn hắn, đôi mắt đen láy tròn xoe, trong veo như nước suối đầu nguồn. Con bé có vẻ cảnh giác, siết chặt bó củi trong tay rồi lùi lại một bước.
- “Ông là ai?” - Giọng nó nhỏ nhưng dứt khoát.
Xống mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Hắn không biết phải trả lời thế nào. Hắn là ai ư? Một gã sâu rượu chẳng ra gì, một kẻ đã đánh mất tất cả trong men cay, một người đàn ông hèn nhát đã để người con gái mình yêu nhất một mình sinh con giữa đời này.
Lứ bước lên trước, quỳ xuống ngang tầm với Chia, nhẹ giọng hỏi:
- “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Chia nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:
- “Tám tuổi. Nhưng mẹ Vàng bảo cháu có thể lớn hơn một chút, vì khi bà nhặt được cháu, cháu đã biết đi và biết gọi mẹ.”
Xống hít một hơi thật sâu. Tám năm trước… Đó chính là khoảng thời gian Sanh rời khỏi hắn.
Hắn đưa tay run rẩy chạm vào vai con bé, nhưng Chia giật mình lùi lại, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng.
- “Cháu không biết hai ông. Cháu phải về nhà.” - Con bé nói rồi ôm bó củi quay đi.
- “Khoan đã!” - Xống gọi với theo, giọng khản đặc. Chia dừng bước, nhưng không quay lại.
Xống nhìn Lứ, rồi quay sang nhìn bóng dáng nhỏ bé của đứa trẻ trước mặt. Một cơn gió từ rừng thổi qua, cuốn theo mùi lá mục, mùi đất ẩm, và cả nỗi xót xa đang quặn thắt trong lồng ngực hắn.
- “Cháu có nhớ gì về mẹ mình không?” - Hắn hỏi, giọng lạc đi. Chia im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.
- “Cháu nhớ mẹ lắm. Nhưng mẹ bảo cháu phải ngoan, phải sống thật mạnh mẽ.” Tim Xống nhói lên một nhịp.
- “Cháu có biết ai là cha mình không?”
Chia lắc đầu.
Xống siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào da thịt. Hắn muốn hét lên rằng “Cha của con đang đứng ngay đây!”, nhưng lại chẳng thể mở miệng. Một người cha như hắn, liệu có xứng đáng để con bé nhận lại không?
Lứ thở dài, đặt tay lên vai Xống, khẽ nói:
- “Con bé chưa sẵn sàng đâu. Đừng ép nó.”
Xống nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.
Chia ôm bó củi chạy về phía bản, để lại Xống đứng trơ trọi giữa rừng. Hắn nhìn theo cho đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất hẳn sau những tán cây.
Lúc này, Lứ mới quay sang nhìn Xống, giọng nghiêm túc:
- “Xống, mày định thế nào?”
Xống không trả lời ngay. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình - một bàn tay đã quen với bầu rượu, chai sần vì những năm tháng buông thả.
Cuối cùng, hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên một tia sáng mà đã từ lâu chẳng ai còn thấy ở hắn nữa.
- “Tao phải thay đổi.”
***
Xống không trở về nhà ngay. Hắn lang thang trên con đường đất dẫn lên đỉnh đồi, nơi có một gốc đào già đã đứng đó từ thuở hắn còn là đứa trẻ. Gió chiều lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng cảm giác trống rỗng trong lòng hắn lúc này. Tám năm trước, Xống đã đánh mất tất cả - người đàn bà hắn yêu, đứa con hắn chưa từng biết mặt, cả bản thân hắn cũng vùi trong men rượu. Nhưng hôm nay, khi nhìn vào đôi mắt của Chia, hắn chợt hiểu rằng hắn không thể tiếp tục như thế nữa.
- “Sanh ơi…” - Hắn lẩm bẩm, nhìn lên bầu trời sẫm màu.
Nếu Sanh còn sống, liệu cô có tha thứ cho hắn không?
Nếu Sanh nhìn thấy hắn bây giờ - một gã đàn ông tàn tạ, nát rượu - cô sẽ khinh bỉ hay chỉ im lặng quay đi?
Lứ đứng cách đó không xa, nhìn bạn mình trầm ngâm. Cuối cùng, anh lên tiếng:
- “Mày thực sự muốn làm lại từ đầu không, Xống?”
Xống không đáp ngay. Một cơn gió mạnh quét qua làm tà áo hắn bay phần phật. Rồi, rất chậm rãi, hắn gật đầu.
- “Tao muốn. Nhưng tao không biết phải bắt đầu từ đâu.” Lứ bước đến, đặt một tay lên vai Xống.
- “Hãy bắt đầu từ việc khó nhất: bỏ rượu.”
Xống bật cười cay đắng.
- “Mày nghĩ tao làm được sao?”
- “Không ai sinh ra đã là sâu rượu, Xống ạ. Chỉ là mày đã để nó nhấn chìm mày quá lâu thôi.”
Xống im lặng. Một lúc sau, hắn rút bầu rượu bên hông, nhìn nó thật lâu rồi đột ngột bật nắp, đổ hết xuống đất.
Lứ thoáng sững sờ.
- “Mày chắc chứ?”
- “Nếu không bỏ, tao không còn mặt mũi nào nhìn con bé nữa.” Lần đầu tiên sau bao năm, Xống cảm thấy lòng mình nhẹ đi một chút.
Nhưng hắn cũng biết, hành trình phía trước sẽ không dễ dàng. Ba ngày sau, Xống gần như phát điên. Hắn thèm rượu đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi túa ra như tắm. Những cơn đau đầu như búa bổ, cổ họng thì khô rát, cơ thể bứt rứt khó chịu. Hắn nằm co quắp trong góc nhà, rên rỉ như một con thú bị thương.
Lứ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn hắn chống chọi với cơn vật vã.
- “Mày có muốn uống không?” - Lứ hỏi.
Xống nghiến răng, mắt đỏ ngầu.
- “Có!”
- “Vậy thì đứng dậy mà đi mua. Nhưng nếu uống vào, đừng bao giờ nhắc đến con bé nữa.”
Lời của Lứ như một gáo nước lạnh dội vào đầu Xống.
Hắn cắn chặt môi đến bật máu, cố chống chọi lại cơn thèm rượu.
Đến ngày thứ bảy, Xống có thể tự đứng dậy.
Đến ngày thứ mười, hắn đã bớt run rẩy, mắt dần có thần trở lại.
Đến ngày thứ mười lăm, hắn bước ra khỏi nhà, lần đầu tiên tỉnh táo sau bao năm.
Bầu trời hôm ấy xanh đến lạ.
***
Sau nửa tháng đoạn tuyệt với rượu, Xống thấy mình như sống lại. Dù cơ thể vẫn yếu, đôi lúc còn run rẩy, nhưng ít ra, hắn không còn là một kẻ say lảo đảo khắp bản.
Sáng hôm ấy, hắn đứng trước dòng suối cạn ven bản, nhìn bóng mình phản chiếu trong nước. Gương mặt hắn già đi nhiều so với tuổi, làn da xám xịt, mái tóc bù xù. Hắn thò tay vốc nước, hất lên mặt, cố gột rửa đi lớp quá khứ tàn tạ bám riết lấy mình.
Rồi hắn quay bước, đi về phía nhà bà Vàng.
Bà Vàng ngồi trước cửa, tay thoăn thoắt đan rổ. Thấy Xống bước vào sân, bà ngẩng lên, ánh mắt đầy dò xét.
- “Mày đến đây làm gì?”
Xống nuốt khan, cúi đầu:
- “Con muốn gặp Chia.”
Bà Vàng đặt rổ xuống, đôi mắt già nua nhưng sắc sảo nhìn thẳng vào Xống.
- “Mày bỏ rượu thật rồi à?”
- “Dạ rồi. Con sẽ không uống nữa.”
Bà nhíu mày, im lặng một lúc lâu rồi gật đầu:
- “Chia đang ngoài vườn sau, mày ra mà gặp nó. Nhưng nhớ, con bé chưa biết gì về mày đâu.”
Xống khẽ cúi đầu cảm ơn, rồi chậm rãi bước ra vườn sau.
Chia đang ngồi xổm dưới gốc cây đào, cặm cụi gỡ những sợi gai trong bó củi. Dưới ánh nắng nhạt buổi sớm, mái tóc con bé lấp lánh như ánh mật ong.
Xống lặng lẽ đến gần, lòng trào dâng những cảm xúc khó tả.
- “Lại là ông…”
Chia ngước lên, đôi mắt trong veo đầy cảnh giác.
Xống mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh.
- “Ừ, lại là ta.”
Con bé ngập ngừng nhìn hắn, rồi cúi xuống tiếp tục công việc.
- “Hôm nay ông không say à?”
Xống giật mình.
- “Sao cháu lại nghĩ ta hay say?”
Chia nhún vai.
- “Hôm trước gặp ông trong rừng, người ông toàn mùi rượu.”
Xống cười buồn.
- “Ừ, trước đây ta có uống. Nhưng bây giờ thì không nữa.”
Con bé im lặng một lúc, rồi bất chợt hỏi:
- “Vậy tại sao ông lại tìm cháu?”
Xống nhìn Chia thật lâu.
Hắn muốn nói ra sự thật. Muốn ôm chầm lấy con bé mà gọi một tiếng “Con ơi!”. Nhưng hắn sợ. Sợ rằng con bé sẽ ghét bỏ hắn,
sẽ không bao giờ chấp nhận một gã từng là sâu rượu như hắn làm cha.
Nên cuối cùng, hắn chỉ khẽ cười, dịu giọng nói:
- “Vì ta có chuyện muốn kể cho cháu nghe.”
- “Chuyện gì?”
Xống hít sâu, rồi nhẹ nhàng kể:
- “Ngày xưa, có một người đàn ông rất yêu một người đàn bà.
Họ đã từng hạnh phúc, nhưng rồi vì một sai lầm, người đàn ông ấy đánh mất tất cả. Một ngày nọ, ông ta phát hiện ra mình có một đứa con. Nhưng đứa trẻ ấy không biết ông ta là ai…”
Chia chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
- “Rồi sao nữa?”
- “Rồi người đàn ông ấy quyết định thay đổi. Ông ta bỏ rượu, tìm cách trở thành một người tốt hơn, để một ngày nào đó, đứa trẻ sẽ tự gọi ông ta là cha.”
Chia im lặng, như đang suy nghĩ rất lâu.
Rồi, bất ngờ, con bé nghiêng đầu, chậm rãi hỏi:
- “Người đàn ông đó… có phải là ông không?”
Tim Xống thắt lại.
Hắn không dám trả lời.
Chỉ lặng lẽ gật đầu.
***
Chia nhìn Xống chăm chú. Trong đôi mắt trong veo ấy không có sự hoài nghi, cũng không có vẻ giận dữ, chỉ đơn thuần là một sự quan sát. Một lúc lâu sau, con bé mới hỏi:
- “Tại sao giờ này ông mới đến tìm cháu?”
Xống nghẹn lại.
Hắn có thể nói gì đây? Rằng vì hắn đã chìm trong men rượu suốt bao năm? Rằng hắn từng sợ hãi, từng không dám đối diện với đứa con gái của chính mình?
- “Ta đã phạm nhiều sai lầm…” - Hắn cất giọng khàn khàn. - “Nhưng ta không muốn sai thêm nữa.”
Chia cúi đầu, đôi tay nhỏ xíu vò vò tà áo.
- “Vậy còn mẹ cháu? Ông từng yêu mẹ cháu chứ?”
Câu hỏi ấy như một lưỡi dao cứa vào lòng Xống.
- “Ta yêu mẹ cháu hơn bất cứ thứ gì trên đời.”
- “Vậy tại sao mẹ cháu lại bỏ đi?”
Xống nhắm mắt. Một cơn gió lạnh quét qua, mang theo mùi ẩm ướt của đất. Hắn muốn nói với Chia rằng hắn đã đánh mất mẹ con bé chỉ vì một trận rượu, vì sự mê muội ngu ngốc của mình.
Nhưng đứa trẻ này có cần biết hết những tội lỗi của hắn không?
- “Ta không giữ được mẹ cháu. Đó là điều ta hối hận nhất trong đời.”
Chia im lặng rất lâu. Rồi con bé ngẩng lên, giọng nhỏ xíu:
- “Ông định làm gì bây giờ?”
Xống siết chặt bàn tay.
- “Ta sẽ ở lại đây, sống như một người bình thường. Nếu cháu muốn, ta có thể làm một người cha tốt. Còn nếu không…”
Hắn nghẹn lại.
Chia không nói gì. Con bé đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo rồi chậm rãi bước về phía căn nhà đất trên cao. Khi đến bậc thang, nó dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Xống.
- “Cháu chưa thể gọi ông là cha ngay được.”
Tim Xống chùng xuống. Nhưng ngay sau đó, con bé nói tiếp:
- “Nhưng nếu ông không uống rượu nữa, có lẽ một ngày nào đó, cháu sẽ gọi.”
Rồi nó chạy biến vào nhà.
Xống ngồi lặng trên nền đất, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, hắn bật cười, tiếng cười khàn khàn nhưng ấm áp lạ thường.
Hắn đã tìm lại được lý do để sống.
Những ngày sau đó, Xống dốc sức làm lụng. Hắn giúp Lứ lên rẫy, xuống suối mò cua, sửa lại căn nhà xiêu vẹo của mình. Bà con trong bản thấy hắn thay đổi thì bàn tán, có người cười khẩy bảo hắn chỉ bỏ rượu được dăm bữa nửa tháng rồi đâu lại vào đấy. Nhưng Xống mặc kệ.
Mỗi ngày trôi qua, hắn cảm nhận cơ thể mình khoẻ hơn, đầu óc cũng sáng suốt hơn. Và điều quan trọng nhất - hắn dần được phép đến gần Chia hơn.
Ban đầu, con bé vẫn giữ khoảng cách, chỉ lặng lẽ quan sát hắn. Nhưng rồi, những lần gặp gỡ ngày càng nhiều, những cuộc trò chuyện ngày càng dài. Chia kể cho hắn nghe về những ngày nó sống với bà ngoại, về những lần nó lên rừng hái măng, xuống suối bắt cá.
Còn Xống, hắn dạy con bé cách buộc lại chiếc gùi cho chắc, cách nhóm bếp không để khói cay mắt.
Mỗi ngày một chút, hắn tìm lại được vị trí của mình bên cạnh con gái.
Một buổi chiều, khi Xống đang đan một cái giỏ tre, Chia bất ngờ chạy đến, ngồi thụp xuống bên cạnh.
- “Ông này.”
- “Gì thế?”
Chia mím môi, rồi nói rất nhỏ:
- “Nếu ông thực sự không uống rượu nữa... thì từ bây giờ, cháu sẽ gọi ông là cha.”
Xống sững lại.
Hắn ngước nhìn con bé. Đôi mắt ấy, gương mặt ấy - tất cả đều giống Sanh như đúc. Nhưng lần này, hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Hắn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc thật sự.
Và lần đầu tiên sau bao năm, hắn nghe thấy hai tiếng mà hắn tưởng như mình không bao giờ có được nữa:
- “Cha ơi!”
Tổng hợp nhiều nguồn
Học ngành nổi tiếng nhất là Khoa học và kỹ thuật máy tính, Lã Nguyễn Gia Hy đã tốt nghiệp trước hạn và xếp loại xuất sắc với GPA 4/4.0 tại Trường Đại học Bách khoa TPHCM.
Ca sĩ Hồng Hạnh và doanh nhân Nhật Bản - ông Kondo Koji chính thức ly hôn sau 10 năm nộp đơn.
Song Hye Kyo rơi lệ tại Baeksang 2025 khi Yeom Hye Ran giành giải, trong khi phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" thắng lớn với 4 giải thưởng.
TRUNG QUỐC - Dù không trực tiếp sinh nở, song thời cổ đại, những người chồng trong gia đình sẽ thay vợ 'ở cữ' và dành thời gian 'hồi phục sau sinh'.
Nói thế rồi anh chợt thở dài sâu hút trong tiếng biển ngân nga, du dương âm vang khúc tình ca muôn đời. Anh bảo, vừa qua thời khắc đêm Ba mươi Tết, bây giờ bước vào đầu n...