Trăng treo miền nhớ

08/08/2025 22:00
Đêm! Gió lùa vào những con đường nhỏ của khu chung cư yên tĩnh. Trời thấp thỏm vài vì sao như ánh đom đóm giữa đêm tối. Ca từ nhẹ nhàng của một bản nhạc trữ tình du dương khiến tâm trạng cô như nhẹ đi rất nhiều. Bao lâu rồi, cô mới có được cảm giác thư thái và yên bình đến vậy. Gió thổi lộng vào những lọn tóc, màu tóc đen huyền mà hơn 20 năm qua cô mới để dài lại vì anh. Mọi thói quen của người phụ nữ với những ái ố trước đây vẫn còn vương trong đôi mắt rỗng rễnh nỗi buồn của cô.

Bao giờ cũng thế, khi mọi cánh cửa sổ nho nhỏ từ các căn phòng trong khu chung cư lầm lẫm khép lại, chỉ còn vài ánh sáng điện hắt ra gẫy gọng xuống sân, ấy là lúc cô trở về với cuộc sống của chính mình, với những suy tư mà ban ngày đủ thứ lo toan cô đã đánh rớt lại. Đêm vẫn vậy, vẫn thanh tao và dịu nhẹ như lòng đàn bà trong cô. Cô nhớ đến anh, đến buổi ngắm trăng anh đưa cô đi khi mới quen nhau. Trăng 16 tròn như chiếc nong của bà nhờ cô phơi cau thuở bé. Trăng trôi trên miền mênh mang của khu đô thị đang xây dựng. Giữa cái chốn ven đô chuẩn bị những nhà cao tầng xâm xấp mọc lên, giữa những ồn ào dư thừa của đua chen và mưu lợi. Trăng như đơn độc, như liều thuốc giải, thông thốc vào những tâm hồn đang bị ăn mòn cảm xúc của sự yêu thương đơn thuần nhất ở con người. Trên chiếc cầu cong veo bóng cô và anh hòa lẫn dưới ánh trăng rồi loen dần xuống mặt nước. Cô thích cảm giác ấy, cảm giác của sự thảnh thơi và yên bình bên anh. Mùi dịu nhẹ đàn ông từ anh ấp vào hơi thở của cô khiến cô thấy chênh chao đến lạ. Anh vẫn yên bình thế, sự yên bình thu hút cô ngay từ những giây phút đầu gặp anh. Ở bên anh cô rũ bỏ được lớp áo gai góc, sự chai lỳ của một người đàn bà mang trong mình quá nhiều vết thương.

- Em nghĩ gì vậy?

Giọng nói âm âm vị gió của anh khiến cô bừng tỉnh. Dưới ánh sáng vời vợi của trăng, đôi mắt anh như dòng nước khiến cô chới với. Không dám đối diện với anh, cô nhẹ trả lời như khỏa lấp đi sự lúng túng đang ken đặc trong cảm xúc của mình:

- Em không nghĩ gì. Chỉ thấy luyến tiếc vì sau một giấc ngủ, sự thảnh thơi này sẽ bị đánh cắp do chính mỗi chúng ta.

- Đừng suy nghĩ nhiều vậy em! Hãy luôn nhớ rằng mọi cái đẹp đẽ sẽ không bao giờ mất đi, chỉ là chúng ta tạm quên để làm tròn trách nhiệm cuộc sống của bản thân mà thôi.

Lời anh nói không phải vô tình, nhưng khiến sống mũi cô như nghẹt lại. Trăng vẫn chênh chếch, rồi len nhẹ vào mây. Anh khoác hờ bàn tay lên đôi vai cô rồi im lặng. Ở anh sự im lặng như tài sản anh cất riêng cho mình rồi lan truyền sang cho cô lúc nào không biết. Giữa anh và cô không hiểu nhau bằng lời nói mà chỉ bằng những cái gật đầu và ánh mắt giao nhau. Không gian nhuộm lạnh. Gió không mang cái nồng nã của nóng mà đan cài sự hờ hững, se sắt. Cái lạnh của thời tiết chuyển mùa khiến cô chênh chao. Gió thập thững bán vào đôi bờ vai mượt mà của cô, trêu đùa vào làn áo mỏng rừng rực mùi đàn ông của anh. Đã bao lâu rồi trái tim cô không nhớ đến sự rung động nhỏ nhoi của một người phụ nữ. Cuộc sống đơn lẻ bao năm luôn đặt con cái và công việc lên hàng đầu đã khiến cô bỏ rơi hạnh phúc đơn giản nhất của một người đàn bà, để đến bây giờ khi cô ở bên anh, cô như đứa trẻ học lại vỡ lòng đến mức ngu ngơ và vụng dại. Cô luống cuống đón nhận anh như đón nhận những chữ cái đầu tiên khiến đôi ba lần anh cười phá lên vì sự ngờ nghệch đó. Anh gọi cô là “Ngố”. Ngố cho tình yêu của người đàn bà vừa tròn bốn mươi tuổi.


Tranh của họa sĩ Trần Thắng

Khu chung cư chỉ còn lác đác vài ba bóng người đi dạo dưới khuôn viên. Tiếng xành xạch của chiếc máy đạp chân thể dục có người đàn bà cúi thấp mặt xuống dưới đất khó nhọc loen màu bóng tối cứ hút lấy tầm mắt của cô. Chung cư nơi cô ở, lạc lõng giữa lòng phố thị xa hoa, cũ kỹ và già nua. Cô thích ngắm sự yên bình và tĩnh lặng nơi đây, ngắm những bức tường rêu mọc xanh đen, mùi không khí quánh đặc sự mốc thếch của thời gian, nét trầm mặc rền vào từng ô cửa. Tất cả cư dân đều mặc lên mình sự thanh tịnh, ai cũng mang trong mình ánh mắt vời vợi, luyênh loang nỗi buồn dịu nhẹ. Họ rón rén bước đi trên nền đất rải đặc lá vàng rơi, những tán lá vỡ toang trong ánh nắng se sắt hắt xuống không đủ làm gương mặt họ hồng lên sinh khí. Ngày đầu cô mới dọn về, tiếng chí chéo của hai đứa con cô như âm thanh phá nát sự tĩnh lặng vốn có. Cô đi từng phòng gửi hàng xóm ít quà ra mắt, họ nhận nhưng rồi lại dầm dập đóng nhanh cánh cửa khiến cô không khỏi chạnh lòng, thi thoảng vô tình cô lại thấy qua mấy ô cửa sổ đối diện, những đôi mắt dăn deo của người già dội ra nhìn mẹ con cô đầy sự tò mò và nghi hoặc. Lâu dần, sự tĩnh lặng ấy cũng ăn dần vào nếp sinh hoạt của ba mẹ con cô lúc nào không biết.

- Chị! Cho em ngồi cùng được không?

Cô ngước mắt nhìn người đàn bà lúc nãy còn đang nặng nề đạp những vòng quay dụng cụ thể dục, giờ đang rón rén ngồi xuống mé ghế đá bên cô. Cô nhích vào trong nhường lại khoảng trống cho người đàn bà đang rện lên sự nhầu nhĩ buồn:

- Đêm là thứ thuốc độc của sự cô đơn chị nhỉ?

Qua ánh điện cao áp vàng, đối diện với cô khuôn mặt của người phụ nữ tầm hơn ba mươi, đôi mắt trũng sâu lộ rõ những nếp nhăn đan nhau, gò má lốm đốm vết nám, môi hơi hếch về một bên như bất cần với tất cả. Ở người phụ nữ bên cạnh toát ra một mùi hăng hắc, ngai ngái của sự túng bần và khổ ải.

- Cô cũng hay xuống tập thể dục muộn nhỉ?

- Cả ngày mỗi thời gian này em sống cho mình thôi, nhưng cũng chẳng được đày gang...

Tiếng nói thõng vào không gian trầm buồn. Gió len vào hơi thở hắt ra từ người phụ nữ bên cạnh khiến cô nao lòng. Gió cuốn những lọn lá rơi rền rệt xuống mặt đất. Lá không đủ chỗ để làm nhẹ bước chân người đi. Người phụ nữ có đôi môi hếch đưa bàn tay đầy những đường gân xanh bao lấy những đốt xương đang thi nhau nhoi lên vò lấy vài chiếc lá vô tình rơi dưới chỗ ngồi của mình, rồi lại rầm rĩ bên cô.

- Cái cậu chàng lúc nào cũng tập tõm đi với cô đâu rồi?

- À chị muốn nói đến thằng Trầm em trai em ạ, nó hơi bị dở tính chị ạ.

- Là sao?

Người đàn bà đưa bàn tay gầy nổi đầy gân xanh của mình xoa vào đầu gối chân rồi dò dẫm đứng dậy. Bóng đêm đổ ập khắp người mụ. Tiếng người đàn bà dờ dẫn trong gió:

- Em tên Sương. Nhà em có ba chị em gái, Trầm là con trai duy nhất và là út trong nhà. Ngày nhỏ ba chị em em sống vui vẻ, đầm ấm, cơm tận răng, mặc tận cổ, cái gì cũng có. Rồi đùng một cái bố em bị tai nạn mất, mẹ em không lâu sau trở bệnh theo, rồi héo úa dần như lá. Mọi gánh nặng em và chị đầu gánh hết cho thằng Trầm để nó được ăn học như người ta. Vì thế suốt bao năm dù em và chị gái có thiếu thốn, giữa trời lạnh vẫn phải bươn bả mưu sinh cũng không khiến nó phải đụng vào cái đói, cái khổ. Lúc nào người thằng Trầm cũng toát lên một vẻ tinh tươm và sung túc chị ạ. Nó cũng ngoan ngoãn học hành đến nơi lắm, biết tu chí phấn đấu, nhưng khi vừa vào đại học, nó yêu một con bé ở Sài Gòn cùng lớp. Sự xa hoa của đứa con gái nói giọng ngọt như mía ấy, khiến thằng Trầm say, say không biết lối đi đường về, không biết đến người chị gái cả của mình vì lao động khổ cực mà bệnh nối bệnh, nước mắt hằng đêm dài hơn lưng chun quần của bà ấy. Nó cứ say, bỏ bê học hành, bỏ bê hai người chị tộc tệch để chạy theo những cuộc vui chơi, những chuyến đi phượt xuyên ngày đêm. Trong một lần đi như thế, nó và mấy đứa bạn leo núi sảy chân bị tai nạn, con người yêu nó mất. Khi tìm được nó thì người ngợm nó đã không còn nguyên vẹn, đầu óc thì lúc tỉnh, lúc điên, cứ ngẩn ngơ cho đến tận bây giờ. Vì nó mà cả căn nhà bố mẹ để lại bọn em cũng phải hoạn dần bán để lo chạy chữa. Giờ thì chị thấy đấy, chị gái bỏ nó cho em đi lấy chồng, sau khi số tiền com cóp đủ mua một căn chung cư 35 mét ở nơi này.

Trong cái giọng của người đàn bà đọng ứ lại mùi cay đắng và hờn tủi. Cô thấy cổ mình ghẹm lại nặng chát. Cô để ý đến thằng Trầm khi mỗi chiều về trên đường. Bất kể mưa hay nắng thằng Trầm vẫn thung thăng trong chiếc áo sơ mi cắt gấu đến lưng lửng bụng, quần ống rộng, đầu lỏm chỏm vài ba nhỏm tóc, miệng cứ xoạc ra cười toe toét. Dường như xung quanh thằng Trầm không tồn tại sự tấp nập, xô bồ, sự đua chen và những ngược xuôi của dòng người lướt qua nó khiến cô bị thu hút, bị chú ý. Trầm đi trên đường, lúc nào tay cũng mang theo rất nhiều túi bóng, hễ chỗ nào hắn đi qua thấy rác hắn liền cúi xuống phân loại rồi xách tất cả đi. Rất nhiều lần cô thấy hắn lang thang cách nhà cả chục cây số, rồi sau đó lại dẩn dơ trên tay là mảng thịt lợn được hắn buộc dây ngoắc vào tay tung tẩy trở về.

***

Tin anh bất ngờ bị tai nạn khiến tâm trí cô bấn loạn, đó là khi cô đang ở một nơi rất xa anh, nơi chỉ có núi, rừng với những người dân bản chân chất, hiền lành, cái nghèo đeo bám trong những đôi mắt rộc rệch của họ, oằn xuống những con đường mòn trơn lượt qua những vòng cua của xe máy. Nơi không có nhiều bóng đàn ông ở nhà, chỉ trơ trọi phụ nữ, người già và trẻ con. Nơi tiếng kinh chỉ đủ nghe không đủ nói. Nơi vẫn còn những em gái mới biết mặc áo ngực đã vội tay xách nách mang chuyện chồng con, và nơi những ngôi nhà trống huơ trống hoác gom tất cả tài sản cũng ko đáng giá tiền triệu.

Chuyến xe cuối cùng trong ánh trăng sáng dịu vợi trên những cung đường chập chùng núi, thi thoảng len vào ô cửa xe lóng lánh trong đôi mắt thẫm đen của cô. Trước khi cô đi công tác, anh đưa cô đi dạo biển cũng trong đêm trăng giao mùa se sắt. Cả cô và anh đã ngồi lặng hàng giờ trên mỏm đá, trăng cứ loen dần rồi dập dìu theo những con sóng. Biền ì oằm đổ những cơn sóng bạc phếch xuống rồi vội vã tan biến vào trong cát. Anh nói, để qua mùa dịch anh sẽ đưa cô về thăm quê anh, chính thức ra mắt gia đình để anh đón cô về chung nhà.

Căn buồng bệnh trắng toát, những tiếng người rí réo gọi nhau, những gương mặt thẫn thờ, kẻ đứng, người ngồi hoặc đổ gục bên cạnh tường chợp mắt. Một mùi hăng hắc của thuốc khử trùng và tiếng loảng choảng của những vật dụng y tế va vào nhau khiến tâm trí cô bấn loạn hơn. Khó khăn lắm cô mới nhận ra cái thân hình cao, bờ vai rộng đang năm im ìm trong góc phòng. Anh đó, vẫn những đường nét quen thuộc, đôi mắt nhắm nghiền, đầu quấn băng trắng toát, cả thân hình chin chít những dây dợ của máy móc.

- Anh! Anh tỉnh lại đi em về rồi đây...

Những giọt nước mắt của người đàn bà bốn mươi lăm trên gò má đã xám đi vì nhọc nhằn và vất vả. Cô thấy như có hàng ngàn mũi kim đang găm vào lồng ngực. Đáp lại tiếng cô chỉ là những thứ vin vít của tiếng máy đang đều đặn báo. Cô nắm lấy bàn tay của anh, xoa vào những vết xước vẫn đang rỉ máu như muốn phần nào truyền cho anh hơi ấm đầy yêu thương.

- Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi...

Tiếng nói vọng bên tai khiến cô bừng tỉnh. Cô quay đầu nhìn lại, trước mắt cô, cái đầu lỏm chỏm vài nhỏm tóc, chiếc áo cắt gấu đến lưng lửng hiện ra. Thằng Trầm đứng cúi thấp đầu, hai bàn tay đan chéo vào nhau đầy vết xước và vệt máu còn loang lổ.

- Trầm! Sao thế này?

- Xin lỗi... xin lỗi, tha lỗi...

- Sao phải xin lỗi anh ấy. Trầm!

Giọng cô không giữ được bình tĩnh, cô túm lấy cánh tay của Trầm khiến cả người nó rung lên bần bật.

- Chị, bình tĩnh lại, em nói cho chị đầu đuôi mọi chuyện ạ.

Thấy Sương đỡ tay mình lại, tiếng nói trầm buồn khiến cô sượng người lại. Cô thả người xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi người anh. Tiếng anh thở đều, thi thoảng lại nhíu mày như gượng lại nỗi đau đớn đang giày vò mình.

- Em không ngờ, người cứu Trầm lại là người thân của chị. Chị em em đội ơn anh lắm chị ạ. Không có anh chẳng biết bây giờ thằng Trầm nhà em sẽ ra sao, có khi cũng đang làm ba ngày rồi cũng nên. Vì cứu nó khỏi một vụ tai nạn ô tô của một tay lái xe ẩu vì say rượu mà giờ anh ra nông nỗi thế này chị ạ. Khi mọi người đưa anh vào cấp cứu thì do vết thương ở đầu quá nặng dẫn đến thiếu máu nên Trầm đã tự nguyện hiến máu cho anh, coi như cái nợ nó phải trả, nên em mong chị cũng đừng trách tội gì nó nữa. Từ lúc anh phẫu thuật xong đến giờ Trầm nó không dám dời anh nửa bước, cứ đứng đây mà nhận lỗi chị ạ. Ca phẫu thuật của anh thành công, chắc anh sẽ sớm tỉnh lại thôi chị ạ.

- Dương! Anh không sao?

Tiếng anh khiến cô giật mình, nụ cười thân thuộc như làm dịu lại những lo lắng, những sợ hãi trong cô. Cô nắm tay chặt tay anh, cảm xúc vỡ òa, những giọt nước mắt của người phụ nữ trong cô như đứa trẻ khi được anh vỗ về và bao dung.

- Mọi chuyện đều qua rồi. Đừng khóc mà chị em nhà Trầm cười cho đấy.

- Kệ, giờ em chỉ cần anh khỏe mạnh để mình mãi là vầng trăng kia soi rõ mọi con đường anh đi.

Cô và anh nhìn nhau, cái nhìn như hồi nào tình cờ lọt vào ánh trăng treo vào nỗi nhớ của hai người. Trăng vẫn tinh nghịch chui vào căn buồng bệnh rồi chiếu thẳng nụ cười nghệch ngoạc của thằng Trầm, khiến cho cả không gian như rộn ràng bản nhạc đêm bất tận.

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Ngân Hằng

Tin xem thêm

'Nữ cầu thủ quyến rũ nhất thế giới' khoe dáng cực phẩm khi đi nghỉ dưỡng

Giải trí
25/08/2025 14

Cựu sao nữ của Juventus, Alisha Lehmann, đã thu hút sự chú ý khi chia sẻ loạt ảnh nghỉ dưỡng đầy nóng bỏng trên trang cá nhân.

Nam ca sĩ cơ bắp vạm vỡ lấy vợ đẹp kém 12 tuổi đính chính tin 'mắc bệnh lạ'

Giải trí
25/08/2025 14

Từng kinh doanh thua lỗ đến nợ nần, cầm cố nhà, ca sĩ Phan Đinh Tùng nói đó bài học lớn để mình không được phép mơ mộng như vậy nữa.

Chân dung nữ thủ khoa ‘kép’ Học viện Ngoại giao

Giải trí
25/08/2025 10

Từ nữ sinh chuyên Anh Trường THPT Chuyên Nguyễn Huệ đến thủ khoa toàn Học viện Ngoại giao niên khóa 2021-2025, Nguyễn Nhật Anh chinh phục 4 năm đại học bằng "kỷ luật thép...

Nhà thông thái nghèo khó

Giải trí
25/08/2025 09

Có một nhà thông thái sống trong một ngôi làng. Ông ta thuộc lòng nhiều kinh sách và có kiến thức rộng nhưng lại rất nghèo, đến nỗi không có nhà ở. Ông sống bữa no bữa đó...

Thu 100 tỷ sau 3 ngày, 'Mưa đỏ' viết lại lịch sử phim chiếu rạp Việt Nam

Giải trí
25/08/2025 09

"Mưa đỏ" chính thức ra rạp hôm 22/8 và tính đến hết ngày 24/8 đã vượt mốc 100 tỷ đồng. Chưa có một bộ phim đề tài chiến tranh nào của Việt Nam có được kỳ tích này.

Bí kíp kích thích phát triển kỹ năng toán học ở trẻ nhỏ

Giải trí
25/08/2025 09

Việc hình thành sớm kỹ năng toán học ở trẻ nhỏ có thể giúp con thích nghi và say mê với môn học này hơn trong tương lai.

Tiếp thị giỏi

Giải trí
25/08/2025 08

Nghệ thuật thao túng tâm lý của nhân viên bán hành.

Sự thật phũ phàng

Giải trí
25/08/2025 07

Truyện cười: Bôi nhầm thuốc độc

Giải trí
25/08/2025 06

Một cặp vợ chồng sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Dù đã 4 tuổi, cậu bé vẫn chưa chịu cai sữa, khiến người mẹ nhiều lần khó chịu.


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57 phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media