Tại sao cả nhà đi cắm trại chỉ có mình Kaza mất tích, ba mẹ con Amol vẫn an toàn trở về? Điều gì đã xảy ra với anh ấy? Amol hoàn toàn không biết. Anh Kaza rơi xuống vực sâu, mắc kẹt trong một hang núi? Tại sao không ai nghe tiếng kêu cứu? Hay anh ấy đã có một lối đi khác và muốn bỏ mẹ con Amol ở lại trong rừng?
Một người từng đi cắm trại, có nhiều kinh nghiệm như Kaza, việc mất tích là quá phi lý. Nhưng không có nghĩa mọi việc không xảy ra. Bao nhiêu câu hỏi nhảy múa trong đầu, càng làm Amol héo hon, rối bời tâm trí. Bởi mẹ cô con cũng hoang mang tột độ và chịu nhiều thiệt thòi nhất.
Điều gì đã xảy ra với anh ấy? Cả việc chiếc xe của họ cũng bị lấy trộm càng khiến cô ấy hụt hẫng, mất cân bằng. Liệu mẹ chồng Amol có liên quan gì đến vụ mất xe này? Chưa kịp xâu chuỗi những dữ kiện hồ nghi, Amol đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Với bà, bất cứ việc gì liên quan đến Amol bà không bao giờ hài lòng.
***
Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng
Amol dẫn hai con rời khỏi nhà chồng. Cô chỉ kịp lấy cái lều rách bươm mang về từ chuyến đi dã ngoại và mấy bộ đồ mẹ chồng ném ra sân. Bà xua đuổi con dâu và hai cháu nội một cách không thương tiếc cũng không cho lấy bất cứ vật dụng nào.
Gió đông đã chớm se lành lạnh. Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết nhẹ bay theo mỗi bước đi như tiễn chân mẹ con Amol một đoạn đường đầy xao xuyến. Những cây, cành lá khép mình trong lặng lẽ chờ đợi cơn giao mùa khắc nghiệt của buổi tàn thu.
Ba mẹ con Amol lầm lũi đi trong gió tuyết. Đi trong uất ức, nghẹn ngào. Đi trong nỗi buồn đau tê tái. Đi trong bế tắc của tình người. Sự ác độc của mẹ chồng đã gieo vào tâm hồn thơ trẻ của Sara và Alex những ký ức đắng cay. Bọn trẻ rồi sẽ ra sao, một tương lai mù mịt trong sự hắt hủi của bà? Amol không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Nhưng đến lúc cô buộc phải chấp nhận sự thật.
Bất chấp khó khăn, Amol phải tìm nơi trú ẩn cho bọn trẻ. Chúng sẽ chết cóng bởi mùa đông đang đến gần. Ngọn núi phía đường chân trời là nơi dừng chân của ba mẹ con. Thật không dễ dàng chút nào với người phụ nữ chưa quen đời sống du mục.
Nỗi cô đơn tràn ngập trong lòng Amol. Cảnh tuyết trắng xoá đầy đường, những người dân du mục co ro trong cái lạnh cắt da mà cô từng chứng kiến. Amol đâu nghĩ, giờ đây, mình trở thành “diễn viên” chính trong những phân cảnh đó. Cái lều nhỏ dựng tạm bên cạnh gốc cây giữa nơi hoang vắng được che thêm tấm nilon ngăn nước thấm vào. Rồi những bông tuyết xốp mịn màng, tha phương viếng thăm, phủ lên làm thành mái nhà trắng như trong truyện cổ tích xưa cô hay đọc cho bọn trẻ nghe bên lò sưởi, trong sự ấm áp bao trùm. Chạnh lòng bởi mẹ chồng tước đi quyền được sống trong bình yên, cô ôm hai con truyền chút hơi ấm bằng tình thương người mẹ. Bao bọc, chở che. Điều cô chỉ có thể làm được trong lúc này. Sara và Alex như hai chú gà con rút vào vòng tay của mẹ. Không có câu hỏi nào đặt ra ngoài ánh mắt ngơ ngác ngước nhìn Amol.
Phía tây đỉnh đồi vội vàng cất giấu những tia sáng cuối cùng, để một nơi nào đó khởi đầu ngày mới rực rỡ hơn. Từng cơn gió rít qua như đồng loã với một thế lực đen tối, ác độc tấn công người cô thế. Amol thoáng chút sợ hãi. Giá như! Anh ấy trở về. Ồ không! Sẽ không có chữ “Giá như” nào ở đây cả. Vì đây chỉ là sự ảo giác, mơ hồ. Cổ tích ư? Đừng mơ. Cổ tích chỉ là sự sắp đặt mơ ước của con người. Amol thầm nghĩ đến một sự trấn an hoặc tìm ra sự bất công, giận dữ nào đó giúp mình gạt bỏ mọi thứ để trở nên mạnh mẽ. Khi đối diện với màn đêm con người mới nhìn ra đâu là ánh sáng. Le lói hay rực rỡ đều hiện lên rõ ràng nhất.
Ngày mai, tia nắng sớm sẽ trở lại xua tan bóng tối. Cuộc đời Amol cũng sẽ khác. Cô ấy và hai con trở thành dân du mục thực thụ. Sống ở nơi hoang dã, lấm lem bụi đất, nước xài phải dè sẻn, vệ sinh kém, ở trong những hang động tự đào khoét vào lòng núi để có nơi trú ẩn an toàn. Amol từng bước vượt qua thử thách khắc nghiệt nhất của cuộc đời dù những se sắt trong lòng có thể làm cô gục ngã bất cứ lúc nào.
***
Từ khi gia đình rơi vào biến cố, bị khủng hoảng về mặt tinh thần, bố mất tích trong chuyến đi dã ngoại khiến Sara “già” đi trước tuổi. Mặc dù cô bé mới bảy tuổi thôi. Vẫn còn đó nét ngây thơ, nhưng đã thấp thoáng nỗi buồn, dần mất đi sự vô tư, hồn nhiên, biết nghĩ hơn để chia sẻ công việc cùng mẹ. Tự bao giờ, Sara trở thành người bạn đồng hành rất thú vị, tự chế biến thức ăn, nấu nước pha trà khi mẹ mệt? Một cô bé vừa xinh đẹp, thông minh, ham học nhưng không thể đến trường:
- Mẹ ơi! Mẹ cho con đi học nhé! Con sẽ kiếm thêm việc làm phụ giúp mẹ.
- Không được con gái à! Chúng ta không có tiền. Amol chua xót trả lời.
- Chú Majid! Chú có thể giúp cháu được không? Sara hỏi người bạn tốt bụng.
- Rất tiếc con gái bé nhỏ ạ! Chú chỉ có thể giúp mẹ con cháu một ít tiền mua gạo và thức ăn thôi. Chú còn gia đình nữa. Majid nói.
Majid là người bạn mới của gia đình, tình cờ phát hiện hoàn cảnh mẹ con Sara co ro lúc mặt trời sắp xuống núi trong cái lạnh giá dạo nào. Gia đình Majid cũng khó khăn, anh biết Amol là vợ bác sĩ Kaza đã từng chữa bệnh cho con trai anh từ mùa thu trước, cảm kích hoàn cảnh Amol đang gặp phải nên đáp lại một chút lòng thành.
Nếu không có biến cố xảy ra, năm học mới này, Sara đã vào lớp hai. Một ngôi trường ngoài thị trấn, gần ngôi nhà cũ lúc Sara sinh sống. Vậy là, lớp học đã thừa một ghế vừa vặn chỗ ngồi của Sara. Nơi gắn liền với tuổi thơ ngọt ngào khi bố Sara còn làm việc ở một bệnh viện gần đó. Sara đã hứa với bố sẽ cố gắng học lớn lên theo nghề Y. Bác sĩ Kaza tràn đầy hy vọng về con gái mình.
Còn bây giờ, Sara đang ngồi ủ dột ở một nơi hẻo lánh, rất xa trường học, núi bao quanh và không có lấy một người bạn. Sara buồn. Nỗi buồn đặc sánh lại như ấm trà lần đầu cô bé học nấu từ mẹ. Nó đắng và chát. Lúc nào, khi không phụ mẹ, Sara cũng cầm quyển sách duy nhất mang theo được cứ đọc lại nhiều lần và thuộc hết. Trước mặt cô bé là con đường như sợi chỉ căng dài, được người ta kéo xuyên qua những đồi cát vào hè cháy bỏng những đôi chân trần, còn mùa đông thì tê cứng. Biết con ham học, nhưng cô Amol đành bất lực.
Sara cầm chiếc cuốc nhỏ được chú Majid mua cho để phụ mẹ. Chiếc cuốc khá nặng với đôi bàn tay nhỏ bé của Sara. Nhưng không sao! Sara sẽ cố gắng. Cô bé bổ vào lòng đất bằng tất cả sự dỗi hờn số phận. Cũng như mẹ, Sara làm việc chăm chỉ như con chim tha từng cọng cỏ về xây tổ. Amol luôn động viên con bằng những cái ôm hôn âu yếm.
Đã nói Sara là cô bé thông minh, vừa làm cô nghĩ ra những “kịch bản” lý thú. Nếu đây là sự thật Sara sẽ mang tiền về cho mẹ. Hay ít ra trang trải cũng được đôi ngày:
- Chào bà Siva! Bà có khoẻ không?
- Chào cô gái của tôi! Cô cần tôi giúp gì nào? Bà Siva đáp lại.
- Bà có cần cháu giúp việc gì đó cho bà không?
- Ồ, cô bé! Cháu không thể làm được đâu!
- Cháu nhất định làm được! Cháu học cách làm từ mẹ cháu. Sara khẳng định.
- Đây, cháu cầm lấy cây chổi này và quét sân giúp bà nhé!
- Vâng thưa bà! Việc này cháu làm được ạ!
Bà Siva sẽ rất ngạc nhiên không ngờ cô bé Sara lại có thể làm được mọi việc mà cháu bà cùng tuổi chưa biết cầm cây chổi ra sao. Nghĩ đến đây Sara mỉm cười vui sướng. Rõ ràng trí tưởng tượng của cô bé quá phong phú, bay bổng.
- Bà ơi! Còn việc gì nữa không? Cháu muốn cho bò và gà ăn như mẹ cháu từng làm ấy.
- Cháu có làm được không?
- Vâng cháu làm được bà ạ! Cháu học từ mẹ cháu.
Bà Siva dẫn Sara vào nhà kho nơi chứa thức ăn cho bò và gà. Không ngờ cô bé làm cẩn thận và gọn gàng càng khiến bà Siva ngạc nhiên hơn. Cuối cùng bà Siva phải thốt lên: Cháu là một cô bé kỳ lạ.
Tiếng cười giòn tan của Sara làm mẹ phải ngoáy nhìn.
- Có việc gì thú vị à con?
- Con mơ được đi học, gặp lại bạn ở trường. Bạn nói: Sara, cậu vắng mặt lâu ngày rồi đấy.
- Con trả lời sao? Amol chua chát hỏi.
- Con nói, tớ bận đi du lịch cùng bố mẹ và em trai. Mẹ thấy thế nào?
Biết chỉ là trong trí tưởng tượng của con thôi cũng làm Amol cay xé. Từ một người sống trong gia đình đầy đủ tiện nghi, giờ tay trắng chỉ vì sự mất tích bí ẩn của chồng. Gần năm qua cảnh sát vẫn chưa tìm ra manh mối nào về bác sĩ Kaza. Amol thấy mình có lỗi với con. Trách mẹ chồng sao quá nhẫn tâm đẩy cô và bọn trẻ ra khỏi nhà không một đồng trong túi. Lỗi này đâu phải do Amol gây ra. Nhưng bà Hanna không cần biết điều đó. Bà mất con là do con dâu và bọn trẻ. Nếu chúng không đòi đi cắm trại trong rừng thì đâu xảy ra cớ sự. Amol và bọn trẻ cũng đau lòng sao bà không hiểu. Vì Kaza là người thân duy nhất bên cạnh họ. Amol mồ côi. Bố Amol mất cách đây vài năm. Từ nhỏ Amol còn chưa biết mặt mẹ. Mồ côi là điều thật khủng khiếp!
***
Amol trở thành người mẹ chăm chỉ, đáng thương. Cô ấy thà ở trong hang động chật chội, thiếu tiện nghi hơn trở về sống trong địa ngục. Amol dần mạnh mẽ hơn, cô biết biến vùng đất khô cằn cạnh khe nước từ núi chảy ra một mảnh vườn nho nhỏ trồng rau xanh đủ phục vụ cho bữa ăn hằng ngày. Amol cảm ơn lòng núi bao dung cho cô và bọn trẻ một chốn nương thân. Mol là người phụ nữ đầy nghị lực không đầu hàng số phận. Và Sara là phiên bản có chọn lọc của mẹ.
Mai này, nếu Kaza trở về, thấy cảnh sống của vợ con, anh ấy sẽ nghĩ gì? Amol không nghĩ tới điều xa xôi ấy nữa.
Amol là một minh chứng cho thấy từ ngàn xưa tổ tiên đã sống trong điều kiện khắc nghiệt, thiếu thốn họ vẫn tồn tại. Con người, khi rơi vào nghịch cảnh càng cho thấy bản lĩnh sống. Cô ấy đã thấu hiểu được một điều “cho dù đám mây nào tụ tập trên đầu, chúng ta hãy nhớ mặt trời luôn ở phía trước”.
Tổng hợp nhiều nguồn
Hùng Huỳnh - được khán giả yêu mến gọi là "Mỹ nam đẹp trai, nhảy giỏi ở Anh trai say hi" - nghẹn ngào khi nhìn lại hành trình khó khăn đã qua trong buổi debut vai trò ca ...
Kim Kardashian tiếp tục gây chú ý khi diện bikini lông thú, gợi nhớ đến biểu tượng sắc đẹp Raquel Welch.
Thanh Sơn nói anh và Khả Ngân hiện chỉ là đồng nghiệp. Diễn viên mong khán giả chú tâm vào nghệ thuật, thay vì gõ tìm kiếm trên mạng xã hội về anh chỉ là những tin đồn đờ...
Diễn viên Hoàng Yến sắp lên xe hoa, sau 4 lần đổ vỡ hôn nhân. Cô dành cho VietNamNet chia sẻ xung quanh mối tình "đẹp như phim Hàn Quốc" với bạn trai cách đây 20 năm.
Giải mã sức hút của phim Cảnh sát hình sự “Mật lệnh hoa sữa” khiến khán giả ngóng chờ từng tập.
Á hậu Hạnh Nguyên chia sẻ về hành trình ăn chay đến tìm hiểu Phật pháp, thói quen đọc 5-20 trang sách mỗi ngày, cùng những tác động từ sách Phật pháp đến tư duy, cách sốn...