Hoa xoan ở lại

23/08/2025 22:00
Ra giêng, là những đàn sáo vọng lại về, đỗ chằng chịt lên mái ngói nhà tôi, đỗ xen vào hàng dây điện đung đưa, đỗ bừa trên lưng đàn trâu đang thung thăng gặm cỏ ngoài bờ đê, rồi bay vút vào rặng tre xanh ngoài đầu xóm. Đàn sáo vọng lẫn cùng với làn sương mờ, giăng lối giêng hai.

Mẹ tôi lại nhìn chúng rồi vẩn vơ đọc một câu thơ, có từ thời nào chẳng rõ:

Sáo vọng gọi ải gọi ai

Gọi em yếm thắm giêng hai cuốc đồng...

Đàn sáo vọng bay xè trên đám lúa, chị Thương tôi dừng cuốc trông lên, chúng định mổ sà vào những con ốc chị Cải vừa bắt lên bờ, để trong chiếc giỏ nan vẫn còn nấm nguyên bùn đất. Cái loài chim này dạn người phải biết, cái loài chim này cũng chung tình phải biết. Ai đó nói lao xao, sau khi tiếng cào mổ cỏ bổ dồn vào một chỗ. Chị Thương ngước nhìn lên bầu trời, những đám mây xô về một hướng, ngọn gió đuổi dài cho chúng xô nghiêng, bay về phía màu xanh bát ngát. Một ngọn măng mai vừa ra khỏi đọt vít cong vào với sợi nắng, vít xanh vào bầu trời, làm nên một bức tranh đồng quê đẹp quá.

“Hôm nay, Cải có phải chở bà về không?”

Chị Thương hỏi, tay vẫn không rời chiếc cào bổ cỏ.

Sáo vọng gọi ải gọi ai...

Bà tôi hay ngâm nga câu đó, khi những đêm giêng hai, gió thổi mát lạnh, một tiếng rơi bụp nơi đầu hè như trái mít sâu gặp gió, là tôi biết sáng mai có một chiếc mo cau. Bà khẽ thở dài, phe phảy chiếc quạt mo, như cố xua cơn gió mát lạnh thổi rợn vào lưng tôi. Bà xoay người ra phía cửa sổ, ánh trăng lọt những hạt mắt thưa của thứ sáng vàng rười rượi vào từng song gỗ. Phía đó là chuồng trâu, nằm cạnh cây cau, và cây cau thi thoảng lại bụp rơi những tàu lá, để bà nhặt lấy, mang ép bằng tảng đá nặng đè lên, cho ra những chiếc quạt mo.

Bà tôi mất rồi. Chiếc nón bà đội vẫn còn kia. Sáng qua, bà còn đội nón đi dọc con đường làng nắng hoe hoét, chiếu rọi trên những tàng lá thấp lốm đốm như những vệt lân tinh, soi cả vào ống quần của bà. Cánh đồng xa xa, hương lúa theo chân những chú chim sáo vọng bay vào. Bà đi, chân trần và chiếc nón lá, trên con đường làng dẫn ra cánh đồng. “Bà đi đâu đấy?”. Chị Cải trên đường đi học về, phanh xe đánh kít đỗ ngay chân bà, hốt hoảng hỏi. “Đi tìm ông ấy”. “Thì bà về đã, rồi cháu chở bà đi”. “Lừa đảo”. Bà khóc rống lên, như bao lần bà vẫn khóc thế, mỗi khi mắng bố tôi, bác tôi, và mắng lũ chúng tôi ăn hại.


Tranh của họa sĩ Nguyễn Lương Sáng

“Giá người kia còn sống”. Bà có cách gọi ông tôi như thế, thật lạ xa, không hề gần gũi, nhưng chúng tôi biết bà thật ấm, với ông tôi. “Giá kể người kia còn sống”. Là bà đang mơ, một bàn tay cũng nhăn nheo nắm lấy tay bà: “Bà muốn tôi dắt bà đi đâu?”. “Đi tìm ông ấy”. “Ừ, ta đi tìm ông ấy”. Thế là hai người dắt nhau đi trên con đường làng. Qua cái điếm gạch vôi lở lói, cạnh gốc gạo - nơi những đứa trẻ chăn trâu thường vào chơi chắt - để đi tuốt ra cánh đồng, đến một dòng sông, đến bên những con đò nhỏ. “Hai cụ đi đâu?” Người lái đò dọc sẽ huơ tay hỏi. “Ối dào - người quen hơn thì bảo - bác ở xa không biết đấy thôi, nhổ neo đi”. Thế là con đò rời bến. Và bà đứng nhìn theo rồi òa khóc. Bà nức nở, như thể người ta đã bắt nạt bà, tước đi chuyến đò cuối cùng của cuộc đời về với nỗi hạnh ngộ, hay tước đi chuyến cuối cùng về với mẹ cha quê hương giống loài vậy. Để ông an ủi: “Thì bà cứ đợi đây, biết đâu còn chuyến khác”. Và không một chuyến nào lại. Hay lời an ủi, chỉ cho dịu đi chí khí ngút trời đi tìm ông ấy, và mượn cái ông lạ xa kia, để dắt tay mình đi đến đó.

Bố và bác tôi thì rõ chuyện. Cả nhà tôi mỗi khi như thế, để mặc cho ông bà tự khu xử. Bác vẫn gánh mạ ra đồng, vẫn lùa đàn trâu đến cánh đồng xa cho gặm thứ rạ cao vút của cánh đồng tháng năm vừa ra khỏi mùa gặt, màu vàng ươm của thân cây mà bông lúa vừa bị bứt xuống làm náo nức đàn trâu đói. Còn bố tôi, vẫn đi tát nước gàu hai cùng mẹ. Hây dà, ta đi vạn dặm quan hà...Bố vẫn hát như thế để lấy đà đẩy những gàu nước to, bên cạnh gàu nước nhỏ của mẹ. Để mặc ông bà tôi dắt nhau đi tìm ông ấy. Mặc cho những người lái đò dọc từ xa ghé bến nhìn cảm thương: giữa trưa nắng chang chang, có hai người, hút theo mãi con đò rời bến. Mà cánh buồm đã kéo lên, như che cả tuổi thơ, nỗi nhớ mong, và khuất lấp đi niềm thương xót lớn nhất của bà về một miền xa khởi, xa khơi nào đó, ở một nơi xa, mà chỉ có ông tôi là thấu hiểu.

Nhưng rồi ông tôi cũng mất. Và những trưa nắng sau chỉ mình bà đi. Một mình giẫm trên những vệt nắng thưa, giẫm trên những ngọn cỏ vàng may chín, bà lại đến bến đò, lơ ngơ...Để chị Cải, hoặc anh Thuần con bác tôi thấy thế lại chở bà về. Ngồi trên xe bà lại khóc nức nở, sao khổ tôi thế giời ơi, người ơi... Tiếng người ơi kéo dài, như thể bao nỗi tủi hờn uất ức cho nhân gian bà gửi trong lời than trách, những dằng dặc cuộc đời dài bất hạnh khổ đau, cứ kéo lê bà mãi.

“Hay một lần mình đi tìm cho mẹ?” Bác tôi có lần dè dặt đề cập. “Ối dào, kim mò đáy bể, biết đến bao giờ?” “Nhưng thỏa lòng của mẹ”. “Ối dào, mọi thứ kín bưng, bắt chim sao nổi?”

Bố thường lấy những cớ rất chân thực ra để thoái thác. Cũng chỉ chờ có thế, bác tôi hưởng ứng ngay, như thể, nêu ra giải pháp làm cho bác đỡ buồn, đỡ áy náy thôi. Như ngày hôm qua bác khóc, ối mẹ ơi, bao nguyện vọng của mẹ con chưa kịp đáp đền, sao mẹ không sống dậy để con được đáp đền. Nhưng thể nào nếu bà sống dậy, bác cũng mang cái nguyện vọng đó ra hỏi bố tôi, chú thấy răng. Và chỉ chờ, bố khoát một vòng tay chắc nịch trả lời, kim mò đáy bể, là bác thở dài đánh sượt đầy vừa ý mãn nguyện, bởi nó y nguyên tâm ý của bác, và yên tâm lắm, rằng, mình rất mong muốn làm được điều gì cho mẹ, nhưng thế thời, làm sao bưng mắt bắt chim, thật khó, đành vậy. Thế là nguyện vọng của bà, được mang xuống tuyền đài. Hôm qua, quan tài bà, được đoàn người đưa tiễn khiêng qua bến sông.

Khi đến bến sông, chị Cải như nhớ ra điều gì, chị hấc lên, nhìn chăm chăm con đò chuẩn bị nhổ bến, rồi nhìn chăm chăm quan tài, chị khóc rống lên, ối bà ơi. Là chị nhớ, những trưa nắng chang chang, trên đường học về, đạp xe qua con đê làng, giữa khi bụng rỗng trời trưa, thể nào chị cũng thấy bà. Khi thì đi cùng ông. Ông mất rồi, thì một mình bà lang thang, ra cái bến đó, ngó nhìn những con đò dọc. Để những người đò ngang thì ối dào, là họ hiểu. Còn người lái đò dọc lạ xa, thì trắc ẩn ánh nhìn, vừa như muốn mời níu bà cùng họ lên khoang vậy.

Chị Cải khóc nhiều hơn, anh Thuần cũng khóc nhiều hơn.

Hôm qua bà mất. Tôi nhớ cái nón lá bà vẫn dùng đội, bác dâu tôi đem treo cạnh chuồng trâu, gần gốc cau. Để con trâu cái không xổ chuồng khi nghĩ bà vẫn ở cạnh nó. Vạn vật hữu tình, đánh lừa được nó ư - khi tiếng trống rền rĩ, quan tài bà đã được người ta khiêng cáng đưa đi. Bà đã chào gốc cau đầu cổng, chào hàng na, chào hàng cam, cái giuộc múc, và ang tương nằm khiêm nhường dưới chân gốc mít. Và chào cả luống rau xanh rờn bà vẫn chăm bón, cọng mùi gai vừa ra một nụ, lá trúc ổi vừa đâm một nhành đơn, con trùn vừa chui lên khỏi chỗ phân ủ rác, và cái que để lậy đất cho xốp tơi vẫn dựng bên gốc gai già. Quan tài bà người ta cho đi qua tất cả những cái đó. Và dĩ nhiên rồi, theo lời chị Cải, nó sẽ phải được qua cả bến sông kia.

“Ới bà ơi”. Tôi bắt chước anh Thuần cũng gào lên. Tôi bắt chước chị Cải giật tóc lựt sựt. Bắt chước tiếng hức hức của bác dâu. Và bắt chước cả tiếng suỵt nhỏ nhỏ của bố, hỏi chị Thương: “Thương ơi, mày cho lợn ăn chưa?”, sau tiếng khóc gọi hời, bố cố chen vào giữa bao nhiêu thứ tiếng, mỗi khi có người đến hỏi thăm phúng điếu. Lao xao.

“Có cần đem theo cho mẹ bộ dao dĩa bát ăn không thím?” Tiếng bác dâu tôi hỏi, trước giờ đậy nắp quan chuẩn bị khâm liệm. Bác tôi hốt hoảng như trực nhớ ra điều gì, hỏi mẹ tôi cuống quýt. “Em không biết nữa, nhưng có thể cũng cần, hình như mẹ quyến luyến nó lắm”. Mẹ tôi trả lời.

Mẹ ở với bà, những thói quen, những ẩm ương của bà, có lẽ mẹ tôi phải chịu đựng nhiều nhất. Nhưng có lẽ vì thế, mà mẹ cũng không hiểu bà nhiều nhất. Hoặc là mẹ tôi không muốn bận tâm, vì còn cả xấp ruộng đồng, những đứa con lần lượt ra đời, và bãi bờ, ao chuôm và đàn trâu, đàn gà, cá... Mọi thứ đã lấy hết thời gian, tuổi trẻ xuân sắc, những niềm vui, cả lòng trắc ẩn, cắc cớ, cả những chất vấn rất nhân văn con người, rằng, một lần, đáng ra, mẹ tôi dừng lại hỏi, sao bà lại quý bộ dao dĩa bát chén thế, sao bà lại quý chiếc khăn trải bàn màu hoa trắng đến vậy?

“Thì đi nào...”. Và ông nội tôi vẫn là người chiều bà nhất, trong những lần bà vòi vĩnh. Bà lấy cái quyền của một người già, giờ ngang hàng con nít ở tính cách và đặc ân được chiều chuộng để đòi hỏi mọi người. Bố tôi sẽ gạt đi. Chị Cải thì chở bà về với nỗi niềm xót xa con trẻ: bà đừng đi nhiều như thế nắng lắm. Còn anh Thuần có lần tức bực: con bảo mãi mà bà không nghe. Còn tôi, thì có âu lo, suy tư, nhưng chưa bao giờ đi hết được chiếc khăn trắng, tấm váy hoa, và bộ chén dĩa dao dựa của bà. Những thứ bà cất đi như báu vật, nằm im trong chiếc rương để đầu giường, mà ông tôi ngày còn sống được “đặc ân” nhất, giở ra cùng bà, trò chuyện với chúng, và chiều theo mọi đòi hỏi của bà, và làm theo mọi vòi vĩnh, ở một “cô bé già”, mà cả nhà tôi, bác tôi, các con cháu, không ai đáp ứng được.

Cứ lời rên rỉ: “Cái người kia ơi, đi tìm ông ấy”, là ông tôi lại lật đật ra dắt tay bà: “Nào, bà thích đi đâu, mình ra phía gốc gạo đầu điếm hay lại ra sông”. “Ra gốc gạo để tìm ma à”, bà gắt lên. Là ông biết bà lại muốn ra bến đò, nhìn những chuyến đò dọc. Nhưng lần nào con đò cũng chỉ chở được hồn bà đi, còn thân xác, lại lê lết những bước chân mệt nhọc mà về với ông vậy. Nhưng ông vẫn nhẫn nại mỉm cười.

Vầng trán cao, hai má hồng hào, chòm râu đã thưa, nhưng hàm răng còn chắc khỏe, chiếc áo sơ mi trắng, đôi dép da quấn chặt bàn chân, ông sẽ dắt bà. Bà mặc quần đen, áo hoa lụa, tóc bà vấn hoặc thả ra, môi bà thắm như người ta nhai trầu, da bà càng lựng lên khi gặp nắng. Mà mắt bà thì trong, chao ôi, hơn ngày nắng tháng thu, sao mắt bà còn trong đến vậy. Chị Cải có lần hỏi tôi. “Hoàn này, người ta bảo, đi hết vòng đời thì bà già sẽ biến thành đồng nhi thơ ấu, biến thành nữ nhi đẹp tuyệt trần, mày tin không?” Tôi đã ngờ, những câu chuyện ma trên núi Động, đã làm chị tưởng tượng. “Chị nhìn thấy rồi sao?” “Là tao nghe người ta nói”. “Thì sao?” “Thì nhìn bà nhiều khi tao nghĩ vậy. Mày có thấy mắt bà trong veo không, hơn hai hòn bi, đẹp lạ lùng, tao nghe đồn, con hồ ly nào đã ẩn trú vào thân hình những bé gái đẹp, chỉ đợi khi thân xác đó tan ra, sẽ hóa kiếp vào thân xác một bé gái khác, cứ thế, sống vòng đời của hồ ly, thân bà già, những hồn yêu nữ trẻ. Nên khi thấy mắt bà long lanh, tao thường sợ lắm”. “Chị cứ luyên thuyên”. “Tao nói thật mà” - chị quả quyết.

Bà tôi quả đẹp. Cái đẹp đầu tiên từ ánh mắt, đến mái tóc còn dày và dài, vẫn bay lượn lắm, dù có bạc phơ. Sau cùng là nước da lúc nào cũng lựng lên màu bồ quân khỏe khoắn. Rồi đến chiếc mũi, cao vút và hếch lên. Để ông tôi nhìn ấu yếm, mỗi lần bà nũng nịu, đòi ông dắt đi. Một lão ông, lão bà, họ lại đi trên con đường nắng rải hạt. Để sau ngày ông tôi mất, bà một mình đội nón, xõa tóc, đi trên con đường nắng chấm vào những đám cỏ đê. Để chị Cải buồn, chị Cải xót, và chị Cải sợ mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo bất thường hay long lanh khác lạ, hoặc đáng phải đục mờ, thì nó cứ ánh lên ở người đàn bà đẹp, đến già rồi, mà vẫn như đang trú ngụ một linh hồn Nguyệt Cô nào đó.

Bậy nào, mẹ tôi cũng mắng, khi có lần tôi mang câu chuyện chị Cải, thủ thỉ cùng mẹ.

“Có đi lấy cho mẹ bộ nĩa chén của bà không?”

Mẹ nhìn tôi sai, rồi nhìn bác, như đợi đi đến một quyết định cuối cùng giữa hai nàng dâu.

“Thì mang cho mẹ”.

“Vậy cần tìm một cái hộp lót giấy, nếu không trên đường đi sẽ xô, vỡ mất hết của mẹ”. “Thì đó”. Bác tôi nói xong, chạy mất hút vào đám đông đang chuẩn bị cử hành tang lễ, chiếc khăn trắng trên đầu phấp phới. Tôi nhìn thấy như bà cười, tôi nhìn thấy ánh mắt bà lấp lánh, cái ánh mắt tôi vẫn bắt gặp y chang lời chị Cải, nhưng giờ, như nhìn tôi, nhìn mẹ, nhìn bác mà bảo, mẹ thật mãn nguyện, cảm ơn các con vậy.

“Thế còn bộ quần áo này...”. Bác dâu tôi chạy đi một lát, rồi cũng trở lại, khi bác lôi dưới đáy cùng của chiếc rương, một bộ đầm dài màu hoa sói, có đính những hạt đá lấp lánh, cùng một bộ suit màu sữa, đã ố những vết lốm đốm trên nền vải, bác trải ra giường, tỉ mỉ gập lại. Giá có cái bàn là, chị Cải lẩm bẩm. Để mà rách toang à - bác hườm hườm nhìn chị. Cũng phải- chị đế theo. Tôi không hiểu họ cần bàn là làm gì, và không biết cái thứ kia hệ trọng gì đến ngày đưa đám, càng hệ trọng gì đến nghi lễ cho vào quan tài những thứ cần mai táng theo. Và càng không biết, nó hệ trọng gì với bà, người đàn bà, có mái tóc dài, đôi mắt hồ yêu, và nước da đỏ lựng, chiếc mũi hếch cao, đôi bàn tay lúc nào cũng trắng trẻo, thon thon, dù đủ ruộng vườn. Hoặc bố tôi đã làm hộ, hoặc bác tôi lớn lên biết giúp đỡ bà, hoặc ông chúng bay chiều vợ cả một đời, như cách mẹ tôi nói, hoặc cả đời mẹ tao sống sướng, như cách bố tôi kể. Không biết vì hờn ghen với bà, hay chỉ là sự cảm thán, hoặc ngưỡng mộ cho cách sống được nâng niu chiều chuộng của bà, mà đại gia đình tôi, dù vất vả thế nào, vẫn coi đó là một đóa hoa, đẹp lắm, nên ai cũng nâng niu, mỏng manh lắm nên ai cũng sợ vỡ, và ngộ nghĩnh lắm, nên ai cũng dè chừng, và bé nhỏ, đáng yêu lắm, để ai cũng cưng chiều. Để tôi nhiều lần phải bón cơm cho bà, hoặc thằng Long, chị Thương phải đi lấy nước rửa chân cho bà mỗi khi bà dỗi. Mà việc làm này, thì ông tôi xưa kia vẫn làm hàng ngày, cả khi bà không dỗi.

Bác tôi đã gập xong bộ suit và chiếc đầm dài, bác đã lót xuống dưới cùng của chiếc hộp có dán giấy xanh đỏ, rồi đặt bộ dao nĩa lên trên.

Để con chơi, thằng Long vô tình buột miệng. Nó thấy vẻ lấp lánh màu bạc của những vật dụng, sự ánh lên của sắc vàng trên đường viền chiếc chén bát mà thấy hấp dẫn như thể trò chơi. Mẹ tôi củng nó một cái, bậy nào, bà giận con đấy. Nó không hiểu sao bà giận. Và tôi, cũng không hiểu sao bà cần những thứ đó.

Hôm qua bà mất rồi. Đưa bà tôi đi qua những luống rau bà đang chăm dở, qua bụi chuối hoa bà vẫn thường ngồi hong tóc, và ông tôi thời còn sống mang chiếc lược sừng trâu chải nhẹ nhàng từng lọn rồi vấn lên, ngắm nghía mãi không thôi. Đưa bà qua cái ang tương để dưới chân bụi nghệ, chiếc giuộc vẫn được đặt trên, cành cam lòa xòa vẫn che đi kín nó. Và đưa bà qua vạt cỏ hoa ông tôi trồng để thơm những nhịp bước, mỗi khi bà trở về từ con đường hoa nắng chấm. Và chị Cải thì nhất định phải đưa bà qua bến sông. Cũng là ý nguyện của bố tôi, bác tôi, để bác khóc, ới mẹ ơi, nguyện vọng của mẹ con chưa thực hiện được, sao mẹ không sống dậy để con làm tròn chữ hiếu, tiếng bố tôi thở dài, tôi đợi bố nói - lẫn trong tiếng hờ khóc của con cháu, tiếng trống kèn, tiếng lao xao - là, mò kim đáy bể, bưng mắt bắt chim. Nhưng tôi quên, hôm nay đám ma bà, và tôi tin, nếu bố có nói thế, bác cũng chộp lấy lời đó ngay và bảo, mình cũng nghĩ thế, thật khó, thật khó... Nhưng... mẹ ơi, sao mẹ không sống để còn làm tròn chứ hiếu....

Bến đò kia, người lái đò ngang đã chống chèo trông lên, ông lái đò dọc lạ xa không phải người vùng này, đã ngưng mái chèo và đứng thẳng. Ông chào một người già, chào một đồng loại. Không, ông chào một người bạn đồng hành, mà lúc nào cũng luôn muốn đồng hành cùng ông trên vạn nẻo. Là có bao nhiêu chiều, thì có bấy nhiêu chiều, thả tóc, mặc áo hoa, quần lụa, có khi đi chân trần trắng, xuyên qua con đường làng nắng chấm, đi qua bờ đê, qua cái điếm cũ kĩ lở loét có rặng xoan hoa tím ngát mỗi độ giêng về, để đến bến đò nhìn xuống đó, có lúc cất tiếng đò ơ... Tiếng kêu chưa đến ngang chừng đành đứt đoạn, bởi bà biết gọi ai, đò đâu, đâu đò, và rồi biết đi đâu, dù đôi lần ông cũng dừng lại hỏi, bà đi đâu tôi chở. Ông hỏi để hỏi thôi, bởi đã bắt gặp cái nhìn đầy cảm thông, ta thán, của người lái đò ngang sang bến, “ối dào, một nhân sinh”, người đó thở dài rồi khua cho con đò sang gốc si phía bên sông, chỉ có bác đò dọc người lạ xa là ngơ ngác, trên môi vẫn mấp máy, bà ơi, ông ơi, hai người muốn đi đâu. Sau này chỉ còn một mình bà thì bác lại hỏi, bà ơi, bà muốn đi tìm ông không?

“Ông nào, để tôi về bảo người kia đi tìm ông ấy”. Người kia là ai, và ông ấy là ai. Người kia, chỉ chị Cải, chị Thương và tôi biết, đó là ông nội, còn ông ấy là ai, thì giờ tôi biết, là người lính viễn chinh Pháp, người chồng đầu tiên của bà xưa kia, người đó, đã lên một chuyến đò dọc ở bến sông nào, có phải bến sông làng tôi không, đâu rõ, trên tay cầm chiếc khăn trắng, vẫy mãi người con gái đứng ở bến này trông theo, em ở lại, anh sang đó, rồi sẽ về đón mình. Bà đợi mãi... Để một ngày gặp ông tôi từ chiến khu trở về, chàng trí thức hào hoa, ông đồ nho nhiều chữ nghĩa. Để bà lặng lẽ rời bến đợi, về làm vợ ông, để rồi lâu lâu lại bảo, người kia ơi, dắt tôi đi tìm ông ấy....

Quan tài bà hôm qua đưa ngang bến đó, bác lái đò dọc đứng mãi nhìn lên, tấm di ảnh như cười cười nhìn xuống bến, bác đưa tay lên vẫy rồi chỉ xuống khoang đò, và đưa tay ngang ngực, hơi cúi người thấp xuống. Bà ơi, hôm nay thì bà có thể đi cùng tôi dọc chuyến đò này, trên chặng hành trình tìm kiếm, mà bao lâu này bà không thể, thì hôm nay bà ơi, hãy đi cùng tôi, mời bà lên chuyến. Bác lại cúi người, xê ra mấy bước, như nhường chỗ cho người khách tàng hình bước lên. Bác chỉ vào hàng ghế dọc, ngả mũ cúi xuống lần nữa, một tay vẫn để nguyên trên ngực, rồi mới rời chỗ, đi về phía khoang lái. Con đò lặng lẽ rời bến, khi quan tài bà cũng lặng lẽ ngược đường ra nghĩa địa.

Là chị Cải, với tình yêu bà tha thiết, với tâm hồn nhạy cảm đọc được linh hồn Nguyệt Cô trong con mắt long lanh của bà kể lại, khi đoán định cử chỉ của người lái đò dọc hôm qua...

Mùa sáo vọng đã qua nửa rồi. Tôi ngước nhìn ra xa, đám cỏ ruộng đã ra hoa, và những bàn cào vẫn đang bổ nhịp, chợt nhớ đến câu ca bà vẫn hát khi xưa:

À ơi bông cải về trời

Bông xoan tím đợi một đời tái tê...

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Bảo Thương

Tin xem thêm

Hoa xoan ở lại

Giải trí
23/08/2025 22

Ra giêng, là những đàn sáo vọng lại về, đỗ chằng chịt lên mái ngói nhà tôi, đỗ xen vào hàng dây điện đung đưa, đỗ bừa trên lưng đàn trâu đang thung thăng gặm cỏ ngoài bờ ...

Truyện ma: Ma nữ đại hiệp

Giải trí
23/08/2025 21

Quả việt quất nặng nhất thế giới

Giải trí
23/08/2025 19

Tổ chức Kỷ lục Guinness Thế giới công nhận quả việt quất nặng nhất thế giới với trọng lượng 20,4 gram, kích cỡ gần bằng quả bóng bàn.

'Não cá vàng' trong thời xe điện

Giải trí
23/08/2025 16

Bộ 'não cá vàng' quên quên nhớ nhớ của tôi chắc chắn sẽ làm việc quá tải trong thời xe điện...

'Phú bà' Huyền Baby khoe dáng 'ngọc nữ' trong chuyến đi nghỉ dưỡng

Giải trí
23/08/2025 14

Huyền Baby đã khiến người hâm mộ xao xuyến khi chia sẻ những hình ảnh mới nhất trong chuyến du lịch nghỉ dưỡng.

Nữ sinh giành học bổng bậc thạc sĩ khi mới học năm 3

Giải trí
23/08/2025 10

Từng thấy môn Hóa “phức tạp, khó tiếp thu”, nhưng sau vài năm, Mến lại trở thành sinh viên khoa Hóa học, sau đó tiếp tục giành học bổng bậc thạc sĩ tại Đài Loan (Trung Qu...

Negav bị Cục An ninh mạng mời làm việc và bất ngờ 'biến mất' khỏi loạt show diễn

Giải trí
23/08/2025 10

Cục An ninh mạng mời Negav và luật sư lên làm việc vì liên quan văn bản được cho là thông báo pháp lý đang lan truyền trên mạng xã hội.

Đặc sản Tây Bắc mọc dại, ăn bở bùi như hạt dẻ, nấu canh hay luộc đều ngọt thơm

Giải trí
23/08/2025 09

Thoạt nhìn vẻ ngoài khá giống hạt dẻ nhưng loại quả này được nhận xét có vị ngọt thơm, ăn mềm, bở bùi hơn, trở thành đặc sản riêng có của núi rừng Tây Bắc, hút khách miền...

Em gái nghìn tỷ của Trấn Thành đảm nhận vai trò mới

Giải trí
23/08/2025 09

Uyển Ân - em gái tham gia loạt phim đoạt doanh thu nghìn tỷ của Trấn Thành thông báo sẽ "quậy tung nóc" khi lồng tiếng cho “ác ma” YoonA trong "Em xinh tinh quái".

Nam ca sĩ mặc 'như khoả thân dạo phố' bị bắt vì tấn công cảnh sát

Giải trí
23/08/2025 08

MỸ - Ca sĩ đoạt giải "Grammy" Lil Nas X bị bắt vì tấn công cảnh sát khi khỏa thân đi bộ trên phố Los Angeles.


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57 phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media