Lúa đang thì con gái

16/09/2025 22:00
Phải thuyết phục mãi cuối cùng Việt cũng đồng ý để Ngà về thăm quê trước ngày cưới. Chia tay nhau anh dặn:

- Em nhớ chưa? Gói quà to này anh biếu mẹ. Gói màu xanh của bác cả, gói này của cậu út. Lẽ ra, anh cùng về với em mới phải, nhưng em xem công việc của anh lúc này bận quá. Anh còn chuẩn bị cho đám cưới tụi mình nữa chứ. Thôi thì...

Sự chu đáo rạch ròi của Việt làm cô bất giác thở dài. Thật ra, lý do Ngà về quê thăm mẹ chỉ là cái cớ. Điều quan trọng hơn, Ngà muốn tìm một khoảng tĩnh lặng để rồi cô phải quyết định điều hệ trọng nhất trong cuộc đời. Quen nhau khá lâu, cô thừa nhận Việt là người tốt. Cái chính là anh yêu cô rất mực chân thành. Vậy mà chẳng hiểu sao Ngà vẫn thấy có điều gì đó gờn gợn trong lòng. Điều gì thì cô không sao cắt nghĩa cụ thể được. Anh là kỹ sư làm việc trong công ty xuất nhập khẩu, tính tình thận trọng, ít nói, chỉ lấy công việc làm đầu. Nhiều lần anh hẹn cô đi chơi nhưng lại bắt cô chờ gần nửa buổi vì lúc nào cũng “công việc dở dang”. Anh ít khi tặng hoa cho cô. Theo anh, tặng hoa là một thói quen phù phiếm, vô bổ. Tất cả những món đồ anh tặng cô đều rất đắt tiền và thiết thực. Ngà và anh là hai cá tính trái ngược nhau. Có lần Ngà tỏ ý lo ngại với cô bạn thân, nó mắng Ngà xơi xơi:

- Thời buổi kinh tế thị trường bớt sách vở đi. Điều quan trọng là Việt yêu mày, muốn lấy mày làm vợ. Dào ơi! “Có voi đòi tiên”, có một người như Việt chẳng dễ kiếm đâu. Liệu mà giữ lấy, con mọt sách ạ”.

Ngà im lặng. Cảm giác bất an trong lòng vẫn không hề mất đi...

Ra khỏi nhà ga, tắt qua cánh đồng là về đến làng. Làng Ngà nhỏ, nằm bên con sông Đào đang mùa nước cạn. Bước lên mặt đê, gió hào phóng ùa tới mang theo mùi tanh nồng của bùn non, mụi phân ủ hăng hăng trộn lẫn mùi cay cay khói rạ...

Cái mùi làng quê yên bình và thân thuộc mà Ngà không bao giờ quên được.

Về lại mái nhà xưa, cả ngày Ngà cứ quẩn quanh bên mẹ. Cô như trở về với thời thơ bé. Sự có mặt của cô con gái nhỏ khiến mẹ bận rộn và nhanh nhẹn hẳn lên. Bà đun cho cô một nồi nước gội đầu thơm nồng mùi lá sả, hương chanh. Đến bữa ăn, bà chống đũa cười cười nhìn cô háo hức vừa ăn vừa húp xì xoạp món canh dưa nấu với cá măng sông. Món này ngày nhỏ Ngà thích nhất. Đêm quê hương thật trong lành, ấm áp. Ngà ôm riết lấy mẹ hít lấy hít để mùi quết trầu nồng thơm của mẹ. Tự nhiên lòng Ngà yên tĩnh kỳ lạ. “Hải nó về rồi đấy con ạ”. Mẹ lần bờ vai Ngà bóp nhẹ. Ngà lặng người, đột nhiên, một nỗi buồn vô cớ dâng lên ứ đầy trong lồng ngực...

Bốn tuổi Ngà đã mồ côi cha. Cảnh nhà càng neo túng khi mẹ cô không may bị hỏng con mắt trái do lá lúa đâm phải trong lúc đang làm cỏ. Nhỉnh hơn chút nữa cô đã phải lội hết đồng sâu sang đồng cạn bắt ốc, mò cua giúp mẹ chạy gạo hàng ngày. Vì vậy, hai ống chân gầy guộc lúc nào cũng dọc ngang vết cỏ xước, gai cào. Trên gương mặt quắt queo cháy nắng, đôi mắt Ngà dường như to hơn. Ánh mắt sớm buồn đã nhìn ai như níu người ta lại. Lớn hơn chút nữa, cô theo người quen thả vịt theo mùa. Một cây cờ lá chuối, một chiếc nón mê và một cái giỏ ngang hông, cô lầm lũi chạy theo bầy vịt hết đồng trên dộc dưới. Tuy phải bươn trải nhọc nhằn nhưng Ngà học rất chăm. Ở lớp học tình thương, lúc nào cô cũng đứng nhất nhì lớp. Ngà và Hải thân nhau bất kể hoàn cảnh trái ngược. Hải là con ông chủ tịch xã, gia cảnh có nhà ngói, sân gạch, cây mít. Nhà cô là túp lều lụp xụp cất cạnh dãy nhà kho cũ. Năm Ngà 13 tuổi, Hải được ông chú ruột đón ra Hà Nội cho ăn học. Từ đó họ xa nhau. Học xong cấp ba, Hải không vào đại học mà nhập ngũ. Khi anh từ mặt trận Tây Ninh về phép, chớm đầu làng anh gặp Ngà gánh lúa đi cùng chiều. Có lẽ vì cô lớn vổng lên, duyên dáng khác hẳn ngày bé nên anh chẳng nhận ra. Nhìn cô gái đẹp bước đi mềm như múa, anh rụt rè làm quen:

- Này em! Em là con gái hay con dâu làng Đào vậy?

Cô ngước cặp mắt đen nhìn anh tủm tỉm:

- Em là con dâu làng Đào, anh Hải ạ!


Tranh của họa sĩ Trần Thắng

Tia nhìn bạo dạn sóng sánh trong vành nón che nghiêng cứ ám ảnh anh mãi. Rõ ràng là nhìn cô gái này khá quen. Mà phải quen thì cô ấy mới thuộc tên mình chứ. Hải nghĩ cả đêm cũng chẳng ra đáp án. Ngay sáng hôm sau, anh xung phong giúp mẹ gặt lúa ở thửa ruộng bên đường, lòng thầm mong gặp lại cô gái ấy. Và anh chả phải đợi lâu, mới nửa buổi anh đã khổ sở vì những lới trêu chọc của các cô gái làng. Cô nào cô nấy đều che mặt kín mít, chỉ hở có đôi mắt đen loang loáng tinh nghịch:

- Này, mình ơi! Để em gặt lúa giúp nào!

- U ơi! Để đấy con gặt lúa cho! Con đăng ký làm dâu u nhé?

- Anh bộ đội ơi, có cần em giúp không đới??...

Bỗng anh giật nảy mình bởi ai đó nhắc đến một cái tên quen thuộc:

- Anh Hải ơi! Cái Ngà nó tình nguyện...

Khi tiếng cười, tiếng đấm nhau thùm thụp ré lên xa dần Hải mới dám ngẩng lên. Nhưng anh chỉ thấy từ đằng sau những dáng người khỏe khoắn, những tấm lưng tròn lẳn... không thể nhận ra ai với ai. Gần trưa, nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, lóng ngóng thế nào mà anh xén lúa lại xén cả vào bắp chân làm máu túa ra lai láng. Vừa lúc ấy Ngà đi đến. Cô ào xuống cởi chiếc quai buộc nón băng lại cho anh. Khi nút buộc cuối cùng hoàn tất, ánh mặt họ gặp nhau. Ngà lúng túng, mặt đỏ bừng, đứng dậy, lí nhí chào anh rồi vụt đi như chạy. Hải ngơ ngẩn nhìn theo, bao nhiêu kỷ niệm thời thơ bé bất chợt ùa về.

Một lần sau đó, khi Ngà đang mải mê kỳ cọ con trâu đực sau buổi cày dưới bến sông; bất chợt nó ngẩng phắt đầu rồi lồng tế lên triền đê, hùng hục đuổi theo một con trâu cái, mặc cô khản giọng gào: “Họ, họ...”.

Không đuổi kịp con trâu, Ngà đứng im bất lực nhìn theo, đôi ống quần sũng nước cô cũng chẳng thèm vắt. Rồi cô chợt thấy bóng Hải đang tiến lại gần, sau lưng anh là con trâu bất trị của cô. Nhận chiếc thừng trâu từ tay anh, Ngà nhận luôn ánh mắt như có lửa của Hải. Bắt đầu từ hôm ấy, tâm tính Ngà đột nhiên biến đổi. Cô cứ bất chợt buồn rồi lại bất chợt vui, nhớ nhớ, quên quên. Cái tính đãng trí ấy của Ngà cứ bị mẹ mắng cho luôn. Khi Hải đến nhà lấy cớ trả lại chiếc quai nón hôm nào thì hình ảnh chàng sĩ quan pháo binh đã trọn vẹn nằm trong trái tim cô...

Miên man trong dòng hồi tưởng, quá nửa đêm Ngà vẫn không ngủ được. Ngoài sân, trăng cuối tháng thả ánh bạc xuống mái bếp có dây bầu nở trắng hoa. Cố không gây tiếng động, cô rón rén ngồi dậy, bước ra ngoài. Rồi như một kẻ mộng du, cô cứ lẳng lặng đi đến những nơi từng hò hẹn ngày xưa. Mỗi điểm hẹn là một kỷ niệm đẹp. Bên cây cầu, chỗ cây bạch đàn cụt ngọn này đây, Hải đã vụng về đặt nụ hôn xuống vành môi mềm ấm của cô. Hôm ấy chẳng hiểu sao cô lại nhoài người trốn chạy. Họ đuổi theo nhau, tiếng cười trong vắt như pha lê vỡ vụn của Ngà lan rộng trên mặt sông ngời ngợi ánh trăng. Chuyện xảy ra đã mấy hôm rồi, Ngà vẫn nghe nong nóng bờ môi. Cô cứ đứng trước gương, soi đi soi lại xem mình có mất gì không. Lạ thế! Ra đường nhìn ai cô cũng có cảm giác hình như họ đã biết mọi chuyện về mình...

Ngà cứ thế lặng lẽ đi trong đêm. Sương khuya buông ướt tóc, cỏ may găm kín ống quần. Tiếng còi tầu vào ga buồn như lời giã biệt. Nhìn về phía Thành phố Hải Dương chỉ thấy những quầng sáng thấp thoáng. Mãi, cô cũng trở về nhà. Mẹ nhìn Ngà im lặng. Đột nhiên Ngà muốn nhỏ lại trong vòng tay của mẹ. Sắp tới ngày Ngà lên xe hoa cũng có nghĩa là phải chia tay một thời con gái. Tập thư của Hải ngày trước, giờ vẫn vẹn nguyên trong tay cô với chất chồng kỷ niệm...

Này đây là trang thư đầu tiên anh viết cho cô, nét chữ run run lúc đậm, lúc nhạt. Đây là trang thư anh hẹn sẽ về dự lễ hội tháng Ba. Ngà đọc thư mừng lắm. Cô vừa băm bèo, vừa nghĩ miên man, băm cả vào tay lúc nào chả hay. Giờ vết sẹo vẫn còn đây như một nhân chứng. Đây là chùm ngâu anh ép tặng cô. Anh bảo hoa ngâu là những giọt nước mắt của một đôi trai gái yêu nhau nhưng vì trắc trở mà không lấy được nhau. Những giọt nước mắt ấy không vỡ ra, tan đi, mà tụ thành chùm ngâu bé bỏng mang sắc vàng se sắt. Không biết từ bao giờ cô cũng đem lòng yêu nhành hoa ấy. Mỗi trang thư là một nỗi niềm, nét mực đã phai mờ nhưng vẫn còn nguyên trong cô những cảm xúc khó gọi thành tên.

Trôi theo bao dòng kí ức, nước mắt Ngà âm thầm rơi trên cánh thư nhòe nhoẹt. Tim cô chợt nhói đau khi từng trang thư cứ nhòa dần, nhòa dần rồi lả tả rơi xuống bếp lửa. Giọng nói ngọt nhạt của mẹ anh ngày nào từng bủa vây lấy cô, giờ lại vang lên chát chúa:

- Cháu là bạn thân của Hải phải không? Chẳng biết Hải đã nói chuyện gì với cháu về cái Ngoan chưa? Nếu chưa thì tiện đây bác mời. Gia đình bác đã quyết định “chấm” cái Ngoan ở xóm trên cho thằng Hải đấy. Rằm này bác sẽ kiếm cơi trầu sang nói chuyện người lớn với gia đình bên ấy. Cô kỹ sư này vừa đẹp người, vừa tốt nết mà bố mẹ Ngoan cũng quý thằng Hải đáo để. Hôm ấy nếu không bận, cháu sang giúp bác một tay nhé!

Ngà không kịp nghe hết những điều bà nói, tai cô ù đi, đầu óc choáng váng. Lẽ nào đây lại là sự thật? Nhưng chẳng lẽ mẹ anh lại nói dối cô ư, để được cái gì chứ? Nhà cô nghèo lại mẹ góa con côi, làm sao môn đăng hộ đối với gia đình anh kia chứ? Thảo nào đã hai tháng nay, cô không còn nhận được lá thư nào từ anh nữa.

Ngày cô quyết đình lên đường tìm việc trong Nam, lũ bạn gái vừa khóc vừa gàn:

- Ở lại với bọn tao đi Ngà ơi! Không lấy anh Hải thì lấy người khác. Thiên hạ hết đàn ông, con trai đâu? Chả lẽ không còn ai đáng cho mày tin yêu nữa ư?

Ngà còn phân vân, nhưng mẹ cô bảo:

- Con cứ đi đi, cố mà học lấy một nghề để sau này ổn định cuộc sống. Phải duyên thì ở chân trời, góc biển nào, các con cũng tìm được nhau thôi.

Thế là Ngà gạt nước mắt ra đi. Khi ấy cô vừa tròn hai mươi tuổi.

Mấy năm bơ vơ nơi đất khách quê người, dù cuộc sống nhiều khó khăn, lắm gian nan, lạ thay, cô không lúc nào nguôi nhớ về anh. Cái tình yêu đầu đời vụng dại ấy đã cho cô nghị lực để vượt qua tất cả. Lần đầu về thăm quê, lòng cô chứa chan hy vọng. Gặp cô bạn gái trên đường, nó bảo:

- Anh Hải vào tù rồi Ngà ạ.

Ngà hoang mang:

- Vì sao?

- Nghe nói đánh người có tổ chức

- Tao không tin. Anh ấy vốn điềm đạm có tiếng kia mà!

- Đừng hy vọng nữa Ngà ạ, xem ai người ta yêu thương thì quyết đi.

Mẹ kể: Hải nó vào tù khoảng ba tháng thì được ra, nhưng anh không về nhà mà đi đâu chẳng ai biết. Thế là hết! Lần này Ngà vượt qua nỗi buồn thật khó khăn. Ở nhà với mẹ được ít hôm, cô tiếp tục trở về chốn cũ và vùi đầu vào công việc cho đến hôm nay.

Đêm cứ chầm chậm trôi...

Ngà vẫn ngồi bất động. Mẹ đến bên cô từ lúc nào chẳng biết. Bà lo lắng nhìn con gái rồi chậm rãi:

- Nó cũng khổ tâm lắm con ạ! Bị oan mà không thể giải oan. Bây giờ về quê xin đấu thầu cái gò hoang cuối đồng ý. Ban đầu cũng vất vả lắm nhưng nay thì ổn rồi.

- Mẹ nói ai cơ? Ngà sực tỉnh.

- Thì mẹ nói thằng Hải chứ còn ai? Nó vẫn về đây giúp đỡ mẹ luôn đấy. Bảo lấy ai cũng lắc đầu. Chắc nó cũng chưa quên được con đâu.

- Thế còn chị Ngoan?

- Nó vào tù, con Ngoan đi lấy chồng ngay. Con nhà gia giáo ai lại gả cho thằng tù bao giờ.

- Còn con thì xứng đáng với thằng tù sao?

Ngà gào lên và khóc tấm tức.

- Mẹ chỉ nói thế thôi còn tùy ở con. Cơ mà cất thư đi! Nhớ hay quên là ở mình con ạ!

Bà nói rồi lẳng lặng bỏ đi. Ngà đăm đăm nhìn chồng thư tung tóe. Có cái lửa đã kịp bén và cháy loang lổ...

Hôm sau, Ngà lần lượt đi thăm hết thảy bà con họ mạc. Lũ trẻ lau nhau đứa gọi “cô”, đứa chào “dì” rồi cãi nhau chí chóe. Chúng kéo nhau đi theo cô hết nhà này sang nhà khác. Duy có một địa chỉ mà bước chân cô dùng dằng chưa dám đến. Đấy là ngõ nhà anh!

Rặng cúc tần có những sợi tơ hồng không còn nữa. Chiếc cầu ao lát đá tảng xanh ngày nào cô vẫn ngồi thả chân khỏa nước nay mọc lên một ngôi nhà sừng sững chắn ngang có vẻ kệch cỡm phô trương. Cơn bực mình vô cớ ập đến. Ngà quay ngoắt về hưỡng ngược lại. Bọn trẻ nhao nhao: “Sao không vào hả cô?” Ngà sững lại vài giây. Hình ảnh cây khế già đơn độc góc vườn, bên cạnh chiếc cối đá nằm nghiêng mọc kín rêu xanh làm lòng cô chùng xuống nao nao. Nhưng chỉ tích tắc thôi, cô dứt khoát bước đi. Thoáng sau lưng cô, bóng một bà già chạy theo toan gọi nhưng rồi tần ngần nén tiếng thở dài...

Một người đàn bà đội chiếc nón lá tàng tàng dắt trâu đi ngược chiều nhìn cô chăm chú rồi vồn vã:

- Con Ngà phải không? Cha đẻ cô chứ, dễ đến mấy năm nay chưa về đấy hẳn? Về mà đưa ma các bà là vừa. Gớm! Người thành phố có khác, làm mợ nhìn mãi không ra.

Ngà cười:

- Con chào mợ ạ! Cậu và các em vẫn khỏe chứ ạ?

Bà mợ chép miệng kể lể:

- Các em độ này lớn rồi, cũng đỡ đần mợ ít nhiều việc nhà. Nhưng cậu con dạo này sức khỏe không tốt, cứ phải uống thuốc quanh năm đấy. Thôi, vào nhà đi con. Mày vào ông ấy mừng lắm. Khổ! Khi ốm thì thèm cả người nói chuyện.

Nói xong bà quày quả dắt trâu ra đồng. Ngà rẽ vào ngõ nhỏ. Căn nhà tranh tối tranh sáng và sực mùi thuốc bắc. Ngà đánh tiếng. Có tiếng ho khúc khắc rồi một giọng khàn khàn mệt nhọc vọng ra:

- Ai đấy?

Lũ trẻ tranh nhau nói:

- Cô Ngà đấy ông ạ!

Tiếng dép khua lẹt bẹt và một thân hình gầy guộc hiện ra:

- Con Ngà đã về đấy ư?

Cô đỡ ông ngồi xuống tràng kỷ, đáp nhỏ:

- Vâng, con về hôm qua cậu ạ!

- Chắc con đã nghe mẹ kể hết chuyện về thằng Hải rồi hử? Thê mày còn giận cậu không?

Ông xua lũ trẻ:

- Ra, các cháu đi ra ngoài sân chơi để ông nói chuyện với cô Ngà.

Rít điếu thuốc lào, ngửa cổ nhả khói lên trần nhà, ông chiêu ngụm nước vối rồi mới vẫy cô ngồi xuống tràng kỷ bên kia, hắng giọng:

- Chuyện của cháu và thằng Hải đổ bể là do mẹ nó sắp đặt cả đấy. Trong chuyện này cậu cũng là người có lỗi. Ngày ấy cậu làm chân đưa thư cho xã. Nghe lời bà ấy, cậu đã giữ lại thư của nó gửi cho mày. Là thuận theo tự nhiên thôi chứ chẳng có ý độc ác gì đâu con ạ.

Ông ngừng lại khi cơn ho ập đến. Ngà kiên nhẫn chờ đợi. Ông kể tiếp tràng ho rũ rượi:

- Nghe mẹ thằng Hải nói, cậu cũng thấy phải. Rằng để nó lấy con Ngoan thì có tương lai hơn. Nó đi bộ đội xa nhà. Con này là kỹ sư huyện lại có lương bổng hẳn hoi. Là bố nó lấy quyền làm cha mà ép chứ nó có phụ mày đâu? Chuyện nó vào tù cũng oan trái lắm con ạ. Dạo trước có người ở cùng đơn vị với thằng Hải, nghe đâu nhà ở xã bên sang chơi kể lại, hóa ra việc vào tù của nó cũng chẳng phải chuyện tày đình gì cả.

Ông lại ngừng kể vì cơn ho kéo dài. Lần này có vẻ trầm trọng hơn.

Ngà vào bếp rót đầy bát thuốc bưng lên cho ông. Sau đó qua giọng kể ngắt quãng mệt nhọc của ông cô đã hình dung được cơ bản nỗi oan khuất của Hải. Thì ra, trong một lần Hải dẫn quân đi giã ngoại, chuẩn bị cho pháo về cơ động. Một hôm, nơi tạm trú của trung đội do Hải phụ trách tình cờ bắt được một chú lợn bị sa xuống hố sâu. Thời điểm ấy bộ phận tiếp phẩm của đơn vị lại chưa đến kịp. Anh đắn đo mãi rồi cũng đồng ý để anh em giết thịt nuôi quân. Khi trở về Trung đoàn, Hải phải nhận mức kỷ luật cảnh cáo và bị tước mất một sao vì đã vi phạm chính sách dân vận. Thì ra có một cậu chiến sĩ vì bất mãn chuyện anh hay nghiêm khắc mỗi khi cậu ấy trốn ra ngoài nên đã tố cáo anh lên cấp trên. Nếu chuyện chỉ dừng ở đó thì chẳng có gì đáng nói. Đằng này, anh em trong bộ phận giã ngoại hôm đó tức quá mới tổ chức nện cho cậu kia một trận nên thân. Thế rồi sui rủi thế nào, thằng ấy bị gẫy cánh tay phải. Vậy là Hải bị khép vào tội chủ mưu.

Ngà nóng ruột hỏi xen ngang:

- Nhưng anh ấy có làm đâu? Chẳng lẽ không ai đứng ra làm chứng ạ?

- Thì oan ở chỗ ấy mà lỵ - Ông chậm rãi kể tiếp: Nó thương là thương mấy thằng chiến sĩ kia kìa. Tội đánh bạn có tổ chức sẽ bị tước quân tịch đuổi về địa phương chứ chẳng chơi. Thẳng băng ra thì sẽ khổ cả mấy gia đình ấy chứ. Cháu còn lạ gì tính thằng Hải nữa, nó quen nhận thiệt thòi về mình rồi. Người tốt bao giờ cũng khổ thế đấy.

Càng xót xa hơn khi Ngà biết: Sau khi anh ra tù, anh đã lặn lội đi tìm cô nhưng thấy rồi lại không dám gặp. Hải lang thang khắp nơi, làm đủ mọi thứ nghề. Với hai bàn tay trắng và mặc cảm đè nặng trong lòng, Hải đã đến cả bãi đào vàng. Cuộc sống tạm bợ bấp bênh vạn phần khổ ải. Nhưng phải đến khi chấp chới giữa cái sống và cái chết sau trận sốt rừng anh mới hiểu ra nhiều điều. Tự nhiên anh thèm được trở về quê hương. Chỉ ở quê hương anh mới đủ tự tin để làm lại từ đầu. Nhưng khi đối mặt thực tế nghiệt ngã, anh phải vật lộn rất cực nhọc. Thất bại rồi lại thất bại, Hải vẫn lầm lũi vượt qua. Bây giờ thì cuộc sống của anh đã được khẳng định bởi thành quả lao động cực nhọc ấy đã bắt đầu cho thu nhập ổn định.

Ngà mừng cho anh, sao lòng vẫn còn hờn tủi...

- Nghe chuyện của nó, vừa thương cháu, vừa giận mình, giận cả mẹ nó nữa, ông thở dài buồn bã. Cứ tưởng sắp đặt cho nó đỡ khổ. Ai dè lại làm chúng mày khổ hơn.

- Thôi cậu ạ! Đằng nào thì chuyện cũng qua rồi. Con không giận cậu đâu. Cậu nghỉ cho đỡ mệt. Con về đây, lúc khác con lại đến chơi.

Ngà chạy nhanh ra khỏi nhà. Cô sợ đứng lại sẽ òa khóc. Trời ơi! Cô thật không ngờ cuộc đời của anh lại truân chuyên đến thế...

***

- Mẹ ơi! Mẹ chưa ngủ ạ? Ngà ôm ngang lưng mẹ thủ thỉ.

- Cha bố cô, dễ thường bé lắm đấy hẳn? Có phúc như người ta đã con bồng con bế. Người ta có năm có mười thì tốt, nhà này có một thì vô duyên quá.

Ngà cười trừ:

- Đấy, mẹ lại sắp cằn nhằn rồi. Sau này con lấy chồng, con sẽ đẻ sòn sòn, chỉ sợ lúc đấy bà lại than: Ôi số tôi khổ quá, hết khổ vì chồng, vì con, bây giờ lại khổ vì cháu.

- Tiên sư nhà chị. Chỉ được cái lẻo mép. Bà khổ mà thấy chúng mày có cơ có ngũ cũng vui. Mày khổ còn có mẹ mà về, có thằng Việt mà chia sẻ. Tội là tội cho thằng Hải...

Ngà nhìn mẹ, đắn đo:

- Mẹ ơi, con hỏi thật nhé, nếu mẹ là con thì mẹ sẽ chọn ai hả mẹ?

- Ối dào, tao già rồi, chẳng hiểu nổi chúng mày nữa. Đứa nào mẹ cũng thương còn lấy ai là tùy con. Chuyện cả đời người con cứ nghĩ cho kỹ.

Ngà im lặng. Mẹ nói đúng. Tự Ngà phải quyết định cả thôi. Ban đầu về đây Ngà chỉ muốn tìm sự yên ổn cho lòng mình, để rồi sẽ rẽ sang lối khác. Nhưng sự thật về Hải lại không như Ngà vẫn nghĩ. Hải chưa khi nào phản bội cô cả. Biết làm sao bây giờ? Có lúc lòng cô chao đảo giữa hai ngả đường.

Về đây Ngà có cả tuổi thơ êm đẹp và kỷ niệm ngọt ngào của mối tình đầu. Nhưng còn Việt thì sao? Việt không kiểu cách, không giả dối, không cố làm cô vừa lòng. Việt sống mực thước và sòng phẳng, đúng với những gì anh quan niệm. Ở bên Việt, Ngà cảm thấy thật tự tin. Có thể tình yêu Việt dành cho cô không giống với những gì mà Ngà đón nhận từ Hải. Nhưng rõ ràng hạnh phúc mà Việt đem đến cho cô là hoàn toàn có thật, Ngà có thể cầm nắm trong tay. Việt mạnh mẽ và thực tế. Cái thực tế ở một phần do nghề nghiệp tạo nên. Có lúc cô cũng thấy hơi nhồn nhột. Nhưng Ngà có thể chấp nhận và điều chỉnh được. “Nhân vô thập toàn” mà.

Cái Lê - cô bạn gái đáo để và tốt bụng đã có lần khuyên Ngà: “Nếu không lấy được người mình yêu, thì nên lấy người yêu mình”. Vậy thì Việt yêu cô biết bao. Cô chỉ là cô gái bình thường với mức lương khiêm tốn. Nếu không yêu chân thành thì lý gì mà anh đeo đuổi cô mấy năm nay? Trong khi đó ở công ty anh, chẳng thiếu gì những cô gái trẻ đẹp hơn hẳn cô về mọi mặt. Mỗi lần đến thăm anh, cô đã gặp nhiều ánh mắt nhìn cô không giấu diếm ghen hờn. Thế mới biết tình yêu là điều thật khó lý giải. Người ta bảo thế nào nhỉ? “Hạnh phúc đôi khi nằm ngay trong điều giản dị nhất”.

Có lẽ ngày mai Ngà sẽ đến thăm Hải. Nghe nói bãi đất hoang mà anh tạo dựng bây giờ đã trở thành một bán đảo xanh, bốn mùa hoa trái. Rằng mùa vụ qua, anh đã trả được gần hết số vốn ban đầu phải vay ngân hàng. Rằng chỉ dăm năm nữa thôi, Hải sẽ trở thành ông chủ lớn về nông sản sạch...

Đêm ấy, trong mơ Ngà thấy mình đi giữa cánh đồng lúa đang thì con gái. Những khóm lúa đã ấm bụi dầm chân trong nước mưa đùng đục. Chúng đua nhau xòe những phiến lá mềm giao nhau rập rờn như làn sóng. Một màu xanh non, xanh mỡ màng, xanh nhức mắt trải rộng, chạy dài đến hết triền đê...

Hình như có tiếng còi tàu rời ga văng vẳng, xa vời...

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Quỳnh Vân

Tin xem thêm

Lúa đang thì con gái

Giải trí
16/09/2025 22

Phải thuyết phục mãi cuối cùng Việt cũng đồng ý để Ngà về thăm quê trước ngày cưới. Chia tay nhau anh dặn:

Truyện ma: Kỳ nghỉ từ cõi âm

Giải trí
16/09/2025 21

Tiết lộ bất ngờ của vệ sĩ 30 năm nắm giữ bí mật của Mỹ Tâm và các sao hạng A

Giải trí
16/09/2025 21

Tùng Yuki - người có thâm niên 30 năm trong lĩnh vực vệ sĩ chia sẻ chuyện hậu trường ít biết về công việc đứng sau hào quang của các ngôi sao nổi tiếng giới showbiz.

Thuyền buồm nhanh nhất thế giới

Giải trí
16/09/2025 19

Công ty Pháp SP80 phát triển mẫu thuyền buồm màu trắng với khung thanh mảnh, hướng đến lập kỷ lục nhanh nhất thế giới với tốc độ 148 km/h.

Phép thuật của má

Giải trí
16/09/2025 16

Thí sinh Hoa hậu Đại dương 2025 diện bikini, khoe body nóng bỏng

Giải trí
16/09/2025 14

Dàn thí sinh Hoa hậu Đại dương Việt Nam 2025 gây ấn tượng với bộ ảnh bikini và dạ hội tại vịnh Vĩnh Hy.

Ca sĩ Hồ Quang Hiếu hôn say đắm, thực hiện lời hứa với bà xã kém 17 tuổi Tuệ Như

Giải trí
16/09/2025 10

Ca sĩ Hồ Quang Hiếu thực hiện lời hứa tổ chức lễ cưới với bà xã Tuệ Như khi con trai cứng cáp. Cả hai cùng khoe khoảnh khắc ngọt ngào trong bộ ảnh trước ngày trọng đại.

Nữ sinh Bắc Ninh tốt nghiệp thủ khoa với điểm số tuyệt đối của ĐH Ngoại thương

Giải trí
16/09/2025 10

Nữ sinh Hoàng Thị Minh Hạnh vừa trở thành thủ khoa đầu ra của Trường ĐH Ngoại thương năm 2025 với tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc ở tất cả 143 tín chỉ toàn A.

Hình ảnh hiếm thấy của 'Mỹ nam chuyên vai đểu' bên đàn chị hơn 7 tuổi

Giải trí
16/09/2025 09

Phim "Chị ngã em nâng" tung trailer kịch tính. Diễn viên Quốc Trường gây chú ý khi đóng vai chồng của đàn chị hơn 7 tuổi.

Con trai Phó Tổng giám đốc Đài Truyền hình bị bắt

Giải trí
16/09/2025 09

Đài Loan (Trung Quốc) - Cung Dật Đình, 25 tuổi, con trai Phó Tổng Giám đốc Đài truyền hình Tam Lập, chính thức bị cơ quan chức năng bắt giữ điều tra vì các cáo buộc liên ...


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57 phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media