Ngoảnh lại phía sau

03/08/2025 22:00
Nàng thẫn thờ đóng cửa rồi vứt vội đôi giày bệt ra khỏi chân, đêm khuya càng thêm tình lặng khi có tiếng sột soạt và tiếng thở dài của mẹ nàng:

- Thế tình hình thế nào!

- Chả thế nào mẹ ạ!

- Ơ cái con này, mẹ mày hỏi mà sao mày nhấm nhẳng như thế hả, chắc bao nhiều lời hay ý đẹp mày diễn hết ở nhà nó rồi hả!

- Con xin mẹ đấy!

Nàng ngồi phịch xuống cái ghế cũ ọp ẹp, thân hình mảnh mai co ro trong ánh đèn nhập nhoạng cũ xỉn, nom thật phù hợp với khung cảnh nghèo nàn quanh ngôi nhà Khẽ nhắm mắt, nàng lẩm bẩm một mình, nhưng cũng đủ để mẹ nàng nghe thấy:

- Mọi chuyện hỏng rồi mẹ ạ!

Tất cả chìm trong im lặng vô hình, thứ im lặng đầy thất vọng và ai oán nhưng lại không có vẻ gì là bất ngờ, bởi mẹ nàng vốn đã quen thì phải.

- Ừ , tao cũng đoán thế!

Nghe xong câu nói ấy, nàng bỗng cảm thấy hoang hoải trống rỗng. Thì ra, ai cũng sẽ đoán là như thế, nhưng chả ai nỡ nói với nàng bởi vì thương hại nàng hay, muốn nàng thôi đi trò ảo mộng về những điều tốt đẹp và chút hy vọng le lói!

Nàng là sinh viên Cao Đẳng khoa tiểu học. Đã hai năm ra trường nhưng chưa xin được việc, đang nhận dạy hợp đồng ở những chỗ tạm thời thiếu giáo viên. Công việc trầy trật, thu nhập bấp bênh. Giờ, biên chế giáo viên tiểu học đã chật cứng, thật không may nàng lại ở thành thị. Mà giáo viên hợp đồng cũng toàn người trẻ, có trình độ, có nhiều mối quen biết. Trong khi nàng vốn gái quê . Khi bố mẹ nàng vì sinh kế, muốn chuyển lên thành phố... Nghiễm nhiên, nàng cần có công việc trên này.

Mọi việc đúng là không thể tính trước. Gia đình nàng gặp biến cố, đầu tiên là chuyện bố nàng có bồ, một người đàn bà nhan sắc hạng trung nhưng từ ngày ly hôn chồng, chị ta thiếu thốn tình cảm, lại thường xuyên đi làm cùng bố nàng, nghiễm nhiên nảy sinh. Bố nàng vốn hiền lành, thiếu bản lĩnh nên cũng chặc lưỡi. Suy cho cùng, ông ta cũng thấy thoải mái tinh thần, lại chẳng mất gì, thậm chí lại được chăm sóc cưng chiều những lúc công việc căng thẳng...

Chả biết có phải mẹ nàng do suy nghĩ buồn chán mà sinh bệnh tật quái ác, căn bệnh mà bác sỹ lắc đầu bởi khối u khá lớn, không thể phẫu thuật dễ dàng vì có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, mà nếu phẫu thuật cũng vô cùng tốn kém.

Thế là tiền nong dành dụm sau khi đã mua căn nhà trên thành phố cứ đội nón ra đi, bố nàng thì liên tục lấy lý do để tiêu tiền cho mối quan hệ mới. Người đàn bà ấy khá thực dụng khi cột quá nhiều trách nhiệm vào một người đàn ông có tính cả nể và tốt bụng như bố nàng. Rồi tiền đi viện, tiền thuốc, tiền tiêu pha sinh hoạt nơi thành thị đắt đỏ. Mẹ nàng cũng không còn khả năng lao động, tất cả chỉ trông vào khoản thu nhập vốn đã bị chia năm sẻ bẩy.

Một người thì bệnh tật, mất khả năng kiếm tiền, trong khi một người thì đang thăng hoa với mối quan hệ mới. Cái biến cố đầy bi kịch đã biến mái ấm đầy yêu thương và tự hào trước đây của nàng giờ thành địa ngục, mà người thường xuyên phải chứng kiến những trận cãi vã chính là nàng, một kẻ thất nghiệp ngồi nhà.

Nàng gặp chàng trong hoàn cảnh ngẫu nhiên, khi đang buồn chán, đi xem phim một mình, bộ phim ma của nước ngoài mà nàng từng xem trên Ti vi nhưng quả thật xem ở rạp khoái hơn nhiều. Chàng ngồi cạnh, chủ động làm quen... Sau này hỏi tại sao chàng lại rỗi rãi có thời gian ngồi xem phim, chàng bảo, muốn suy nghĩ về bản thân nhưng không dám đối diện với chính mình nên phải lao vào rạp để tăng độ phân tâm. Chàng đẹp trai, cao mét tám, vai rộng ngực nở. Cả hai trúng tiếng sét ái tình, nàng mảnh mai xinh đẹp, đôi mắt to tròn, cộng với bản tính lãng mạn, nói chuyện có duyên... chàng nhanh chóng tìm được một nửa của mình. Chỉ có điều, gia cảnh hơi lệch bởi chàng đã là kỹ sư xây dựng công tác trong một Sở uy tín của tỉnh, thu nhập ổn định, bố là bác sỹ, mẹ chàng là giáo viên Trung học phổ thông...

Nàng chỉ muốn quên đi mãi cái ngày ra mắt bố mẹ chàng, bố chàng có vẻ dễ chịu, không quan tâm lắm đến gia cảnh nàng, còn bà mẹ xét nét, khi hỏi nghề nghiệp, nàng buột miệng bảo là giáo viên, thì bà có vẻ ưng ý. Nhưng khi hỏi đã vào biên chế chưa thì nàng thật thà bảo chỉ hợp đồng. Thái độ của mẹ chàng khác hẳn.

***


Tranh của họa sĩ Trần Thắng

- Thế con có biết giáo viên hợp đồng là gì không?

- Mẹ ơi, thời nào mà mẹ còn phân biệt hợp đồng với biên chế nữa, bây giờ người ta chỉ coi trọng người làm được việc thôi, mà người yêu con giỏi nghề lắm mẹ ạ, cô ấy còn là sinh viên xuất sắc đấy!

- Nghề nào thì mẹ không biết chứ nghề giáo viên thì mẹ biết. Bởi vì mẹ cũng là giáo viên, mẹ đã trải qua... Con có hiểu, để xin về làm giáo viên ở thành phố, mẹ đã phải vất vả như thế nào không, bao nhiêu năm trời phải chịu cảnh vứt con cho bà ngoại để giữ cái biên chế trường huyện, cũng chỉ vì biết bố con có một người khác trên này, mẹ đã phải đánh đổi để về đây...

- Kìa mẹ, sao mẹ cứ khơi lại chuyện cũ làm gì?

- Chuyện cũ... chuyện cũ... đến việc mẹ kể lại những gì mẹ trải qua mà anh cũng định cãi à?

- Con... con biết mà mẹ, nhưng bây giờ chúng con yêu nhau rồi.

- Thế anh có đủ lực để xin cho nó vào biên chế không, nếu không thì đừng nói chuyện với mẹ nhé, con không thấy là giáo viên đang thừa đầy ra đấy à. Chưa kể hoàn cảnh nhà nó phức tạp như thế, nếu lấy nó về, phải nuôi rồi chữa bệnh cho cả mẹ vợ con nữa đấy... Mà nói thẳng ra, mẹ sẽ cho con ra ở riêng mà tự lo cho nhà vợ...

Nàng đứng lặng khi nghe được câu chuyện của mẹ con nhà chàng...

***

Những hôm sau, chàng vẫn săn đón yêu thương nàng, nhưng tuyệt nhiên không còn nói đến việc đưa nàng về chơi nhà. Một ngày cuối tuần, vô tình nàng nhìn thấy chàng chở một cô gái xinh đẹp trên chiếc xe xịn, vẻ tình tứ... Cô gái có thân hình bốc lửa, nước da trắng ngần, bộ cánh sang trọng. Nàng kịp nhận ra cô ta, vốn trước đây học cùng trường Cao Đẳng với nàng và đang là giáo viên của một trường Tiểu học khá tên tuổi giành cho con nhà giàu ở trong thành phố...

***

Lâu lâu, ít thấy người yêu qua thăm nhà, nàng mua chút hoa quả đến nhà chàng chơi, vừa đến cổng, thấy chàng và cô ta khoác vai nhau, tay xách con cá chép và mớ rau cần xanh nõn, mẹ chàng săn đón “ Ôi, cháu vào đây, lát nữa bố cháu cũng đến ăn cơm đấy, bác muốn giành cho ông hiệu trưởng của bác sự bất ngờ về mối nhân duyên này”

Nàng thẫn thờ lang thang mấy cái ngóc ngách phố xá để trốn chạy khỏi nỗi sầu đau. Chưa bao giờ nàng lại thấy tiền nó quý như lúc này, giá như nàng có tiền, thật nhiều tiền nhỉ...

***

- Tiền ư, haha!

Tay hiệu trưởng với cái bụng phệ và khuôn mặt nham nhở cười phá lên, khuôn mặt cúi sát xuống ngực nàng với ánh mắt thèm khát...

- Sao em lại cứ nói tiền với anh nhỉ, hồ sơ anh cầm đây rồi, nếu em muốn đi dạy thử thì ngay sáng mai, em đến đây, còn có được dạy thật hay không, cái đó tùy vào em chứ không phải là tiền, vì anh muốn giúp em!

Hắn hổn hển cúi sâu hơn nữa, gặp em nhiều lần rồi nên anh nói thật, cứ ngoan thì cái gì cũng có, chứ đằng thẳng ra, sinh viên đi dạy hợp đồng như em đi đằng trời mới xin được việc vào lúc này...

Nàng lấy hết sức bình sinh hất đôi tay to khỏe cùng bộ mặt ghê tởm ra khỏi người mình rồi bỏ chạy...

***

Cái ngày nàng nhận được tấm thiệp cưới của người yêu cũ cũng là ngày nàng được đi dạy tại một trường dành cho người khuyết tật, công việc vất vả nhưng thu nhập cũng khá, vốn bản tính hiền hòa và đa cảm, nàng thấy yêu công việc của mình.

Và tại đây cuộc đời nàng lại có bước rẽ...

Ngày nào nàng cũng gặp người đàn ông chừng trên 60 tuổi, dáng vẻ bệ vệ sang trọng nhưng khuôn mặt nhàu nát khắc khổ. Vài ngày lại thấy ông ta đi một chiếc xe ô tô khác đến đón đứa con bị câm hơn mười tuổi. Thằng bé có khuôn mặt ngây thơ xinh xắn nhưng chẳng đi học được vì vừa câm vừa điếc. Ông ta có vẻ chú ý đến nàng vì thấy thằng bé quấn quýt nàng.

- Chú rất quý cháu vì điều này! Chú mời cháu nếu có thời gian đến chơi với gia đình chú, chú có nhiều điều muốn nhờ cháu giúp!

Hôm đến thăm gia đình thằng bé, nàng dù không phải là người ham vật chất nhưng cũng phải choáng ngợp. Chỉ có điều, sự giàu sang không khỏa lấp được nỗi buồn trong đôi mắt người đàn ông, nhất là khi nàng gặp cả người con trai lớn của ông, cũng trạc tuổi như nàng, nhưng cũng ngây ngô, đờ đẫn...

- Chuyện của chú dài lắm, chú có hai đứa con đều tật nguyền, mẹ chúng đã mất, chú ở vậy nuôi con, nhiều lúc chú nghĩ đấy là sự quả báo cho cuộc đời mình, vì trước đây, chú đã bất chấp mọi thủ đoạn để có được tiền, rất nhiều tiên, số tiền mà nếu chú mất đi cũng đủ nuôi chúng đàng hoàng, thế nhưng thật vô nghĩa phải không cháu.

Câu chuyện của nàng với gia đình người đàn ông còn dài lắm, bởi từ lúc nào, nàng đã trở thành người bạn thân thiết của họ, nàng đi chợ, nàng nấu ăn và tắm giặt cho thằng bé. Khi nàng đến, hàng xóm nhà ông ta tò mò xì xào “ Chắc lại cảnh gái trẻ đào mỏ đây, già còn chơi trống bỏi, ông ta thiếu gì tiền ...!” Nàng cũng kệ, cho đến khi một buổi sáng mưa gió, người đàn ông ấy đã có lời đề nghị với nàng ...

- Chú muốn cháu làm con dâu chú!

Nhận thấy vẻ hoảng hốt bất ngờ trong đôi mắt của nàng, ông ta thuyết phục:

- Chú cũng tìm hiểu qua hoàn cảnh của cháu. Chú muốn giúp cháu và ngược lại chú cũng rất cần cháu giúp!

Rồi ông đưa ánh nhìn buồn bã về phía người con trai lớn, anh ta đang ngẩn ngơ bên chậu cây cảnh, như kiểu vạch lá tìm sâu, thỉnh thoảng đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn nàng.

- Cháu cứ suy nghĩ đi! Nhưng hãy thiện chí một chút, chú biết, cháu sẽ nghĩ đây là ngõ cụt, nhưng chú tin cháu sẽ có lối thoát, ít ra là tại thời điểm này!

Những hình ảnh quay cuồng trong óc nàng, người mẹ gầy như xác sống bên giường bệnh đang cần tiền để chữa trị, còn cha nàng thì đang mang những đồng tiền cuối cùng để cung phụng người tình, miệt thị mẹ nàng là kẻ ăn bám. Còn nàng sẽ chẳng thể xin nổi một cái biên chế dù xoàng xĩnh nếu như không có điều kiện cần và đủ, ngôi nhà xuống cấp cùng những món nợ chồng chất...

***

Đám cưới của nàng với chàng thiếu gia đần trở thành đề tài bàn tán rôm rả ở cái thành phố bé tí và lắm chuyện này. Một đám cưới tốn kém sang trọng chưa từng có, hẳn rồi, vì có tới hai mươi xe sang kết hoa, những mâm lễ khổng lồ, chiếc nhẫn kim cương to sụ cùng cỗ bàn linh đình ở khách sạn to nhất...

Sau đám cưới, bố chồng cho hai vợ chồng nàng căn biệt thự trong khu đô thị gần nhà chồng, nên nàng có thời gian làm bảo mẫu giúp em chồng. Và bố chồng nàng đã mua lại toàn bộ ngôi trường tư nhân cho trẻ khuyết tật kia. Nghiễm nhiên, nàng trở thành hiệu trưởng quản lý ở đây, kiêm nhiệm việc đưa đón, trông nom em chồng. Một công đôi việc! Từ ngày có con dâu, bố chồng nàng nom trẻ ra, có nhiều thời gian hơn để đi luyện tập thể thao, thậm chí đi khiêu vũ với vài bà bạn cùng cảnh...

Chỉ có nàng thì vẫn buồn, chồng nàng... vốn là người đần đù và cô độc, ngày mới cưới nàng tưởng như vỡ tung vì không thể tiếp cận và hòa hợp với một người mà nàng gọi là chồng. Thế nhưng, là người kiên nhẫn và kinh nghiệm tiếp xúc với người tàn tật, đã phần nào hóa giải khoảng cách.. Sau hóa giải, nảy sinh tình thương và chia sẻ. Như cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng từ nàng, anh ta đã tự tin và hòa nhập hơn. Thêm sự động viên từ vợ, anh ta trở nên nhanh nhẹn, linh lợi... Bố chồng nàng là người mừng nhất, ông nhìn nàng với chồng quấn quýt nửa kiểu vợ chồng nửa kiểu bảo mẫu với học trò cùng những bài học từ đơn sơ đến phức tạp về kỹ năng giao tiếp, kỹ năng sống, ông cứ gật gù, đôi mắt ậng nước, rồi vội vàng quay đi giấu đôi dòng lệ, có lẽ đó là giọt nước mắt hạnh phúc...

***

Tranh thủ vào mùa đông, bố chồng nàng bàn với con dâu phương án xây dựng ngôi trường, mở rộng quy mô để để đáp ứng số lượng học sinh ngày càng tăng . Có lẽ, những cha mẹ có con tàn tật đã yên tâm, đồng cảm hơn với gia đình nàng. Vì họ vốn cùng cảnh. Sau khi duyệt phương án, chọn nhà thầu, gia đình nàng mời đơn vị đại diện bên xây dựng đến để thông qua bản thiết kế, kinh phí, thống nhất tiến độ.

Bước vào phòng họp của trường, nàng sững lại. Là chàng!

Chàng vẫn đẹp trai và phong độ nhưng nom từng trải và quyến rũ hơn trong chiếc sơ mi bó sát thân hình cao lớn cũng mái tóc hất nhẹ trên vầng trán cao với đôi mắt đa tình.Trong suốt cuộc họp, nàng cố nén bối rối, và biết chàng cũng nhìn mình bằng ánh mắt đắm đuối không kém.

- Em đẹp hơn nhiều quá! Đã nghe danh bà hiệu trưởng với khối tài sản kếch xù, thật bất ngờ lại chính là em, em tài quá!

Chàng nháy mắt, nàng thấy giận dữ vì trong âm điệu mỉa mai kia có sự khinh thường

- Còn anh, anh cũng quá giỏi khi lấy được vợ đẹp là con xếp còn gì, chúc mừng anh!

- Thôi, chúng ta cũng giống nhau mà em!

Chàng định tiến sát gần hơn, nhưng nàng ngăn lại!

- Chẳng lẽ, anh lại thua cái chàng thiểu năng hả, chắc em ngán nó đến tận cổ nhỉ?

- Đừng tự tin như thế, cuộc đời này đã dạy tôi nhiều bài học, có những thứ trông thế mà chẳng phải thế đâu anh ạ!

- Em nói đúng! Trông nó ấm ớ thế nhưng nó nhiều tiền chứ gì, thế mà hồi xưa tôi cũng tưởng cô này nọ lắm, ai ngờ lòng vả cũng như lòng sung thôi!

Một cái tát mạnh vào khuôn mặt đẹp trai. À mà không, đó chỉ là mơ ước của nàng lúc này, nàng ghìm lại vì chí ít giờ anh ta đang là đối tác của nàng!

***

Nàng sung sướng, cảm giác lâng lâng, tay còn run run khi cầm tờ giấy siêu âm. Nàng xoa nhẹ lên bụng, khẽ cảm nhận một mầm sống đang cựa quậy lớn dần trong lòng mình. Nàng sẽ báo tin cho chồng, rồi nàng khẽ mỉm cười khi tưởng tượng hình ảnh anh chồng chậm chạp nhưng lúc nào cũng cuống lên khi thấy nàng hắt hơi xổ mũi, nếu biết tin vui này, chắc hắn sẽ khác nhiều lắm!

Căn nhà vắng lặng, cửa khép hờ, không thấy chồng đâu, phía trên sân thượng, mùi hương thơm ngào ngạt lan tỏa và tiếng trò chuyện rì rầm, ai thế nhỉ, chả nhẽ bố chồng nàng có khách!

Nàng rón rén bước lên! Bố chồng nàng đang gục đầu bên bàn thờ của mẹ chồng nàng, ông đang trò chuyện với bà thì phải “Bà ơi, vậy là bà yên tâm nhé, tôi đã tìm được bạn cho thằng Minh rồi, còn thằng bé cũng lại được bạn thằng Minh chăm sóc, tôi đỡ khổ nhiều. Ngôi trường mà trước đây tôi với bà mơ ước khi hai đứa còn nhỏ giờ đã là của mình. Tôi chỉ đau khổ một điều, bà có biết không, vợ thằng Minh nó gặp lại người yêu cũ, nó khôn ngoan đẹp trai, con nhà mình sao mà sánh nổi. Mà nghe đâu vợ nó lại chậm đường con cái, nguy cơ chẳng gắn bó lâu dài, tôi chỉ sợ rồi nó bỏ con nhà mình thôi!...” Tôi thương chúng nó, bà bảo tôi phải làm gì...

Ông giật mình quay lại, thấy con dâu đang khóc

- Con xin bố tha lỗi!

- Con nghe thấy chuyện rồi phải không! Thôi thì tùy con quyết định, nếu con không ở được với thắng Minh, bố không giữ, chỉ mong con vẫn ở lại trường và chăm thằng em nó giúp bố. Bố vẫn đảm bảo kinh tế cho con và gia đình.

Nàng gục xuống!

- Mong bố tha lỗi cho con, trước đây, con cũng có ý định chỉ về đây để tìm chỗ nương dựa lúc khó khăn, nhưng giờ, con thấy điều đó thật khốn nạn, con thương anh Minh thật lòng, con xin bố cho con ở lại!

Ông chấm dòng nước mắt. run run đỡ lấy tờ giấy siêu âm

- Chúng con đã có tin vui, bố sắp được là ông nội rồi!

Dòng chữ nhòa đi.

***

- Vợ nghĩ gì đấy!

- Em nghĩ tên cho con của chúng ta!

Người chồng nhìn nàng, khuôn mặt vuông vức hiền lành ...

- Em nói dối anh hả!

Nàng giật mình, thoáng đỏ mặt. Quả thật, nàng đang nói dối chồng. Trước khi có cuộc trò chuyện với bố chồng, nàng đã gặp người yêu cũ

“ Em hãy suy nghĩ kỹ đi! Đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta, giờ đây em toàn quyền về tài chính xây dựng trường, còn anh thì có đủ khả năng để vẽ ra các hạng mục dự án. Nếu em khôn ngoan nghe anh, em sẽ rút ruột được cả khối tài sản khổng lồ của ông ấy. Nếu bị phát hiện ra thì em với anh cũng hoàn thiện hợp thức hóa hồ sơ giấy tờ rồi. Em sẽ làm vợ anh, chúng ta sống sung túc bên nhau trọn đời”

Nàng cảm giác buồn nôn khi anh ta ôm nàng, ghé đôi môi ngọt ngào xưa kia, rót vào tai nàng lời đường mật cũng sự mơn trớn khó cưỡng.

- Cút đi, anh cút đi!

- Em đùa anh à, em định gắn bó cả đời với một thằng ẩm ương sao?

- Tôi bảo anh hãy ra khỏi phòng tôi, tôi gửi lại anh các thủ tục hủy hợp đồng đầu tư xây dựng, tôi sẽ chọn người khác.

- Cô.. cô .. đồ mất dạy...thế còn bao khoản bôi trơn của tôi để có được dự án này, tôi sẽ kiện cô!

- Anh đi mà kiện, tôi cũng có đủ bằng chứng ghi lại để khiến anh mất nghiệp!

- Mày nhớ đấy...

Hắn ta trừng mắt và bước khỏi phòng!

***

Nàng nhìn sâu vào đôi mắt hiền từ của chồng!

- Chồng ơi, em bảo!

- Sao cơ em?

- Em phát hiện rằng, chồng có đôi mắt đẹp lắm, chắc chắn con của chúng ta sẽ có đôi mắt giống anh, anh là của hiếm đấy nhé, vì cuộc đời này sao nhiều lọc lừa giả dối, chỉ có anh là sẽ thật với em trọn đời phải không

Chồng nàng ôm chặt lấy nàng, lần đầu tiên nàng cảm nhận sự run rẩy kỳ lạ, nàng thấy yêu cuộc sống này đến thế!

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Bùi Thu Hằng

Tin xem thêm

Diễn viên Hiền Hạnh 'Đảo của dân ngụ cư' đột ngột qua đời ở tuổi 38

Giải trí
04/08/2025 14

Lê Hiền Hạnh - cô gái đóng thế gây ấn tượng trong phim "Đảo của dân ngụ cư" qua đời sáng 2/8 vì biến chứng sau sinh, hưởng dương 38 tuổi.

Doãn Hải My lần đầu tiên diện bikini khoe dáng sau khi sinh em bé

Giải trí
04/08/2025 14

Mới đây, Doãn Hải My - bà xã của cầu thủ Đoàn Văn Hậu chính thức 'đốt cháy đường đua bikini' bằng loạt ảnh khiến cộng đồng mạng không khỏi trầm trồ.

Thủ khoa có tên lạ, tốt nghiệp đại học điểm gần tuyệt đối

Giải trí
04/08/2025 10

Nữ thủ khoa Đại học Kinh tế Quốc dân gây ấn tượng không chỉ vì tốt nghiệp với điểm số gần tuyệt đối mà còn bởi cái tên dài đặc biệt - Nguyễn Hoàng Ánh Mai Sao.

Người đoán được tương lai

Giải trí
04/08/2025 09

Ngày xưa, có một người cho rằng ông ta có thể đoán được tương lai qua việc quan sát các vì sao. Ông tự xem mình là chiêm tinh gia và dành thời gian vào công việc quan sát...

Cách dạy trẻ buộc dây giày cực nhanh và đẹp mắt

Giải trí
04/08/2025 09

Ngoài việc dạy trẻ cách đánh răng, đi bộ và học bảng cửu chương, dạy chúng cách tự buộc dây giày của mình cũng là một trong những công việc trang bị kỹ năng thiết yếu của...

Ông chồng bị... bắt cóc online

Giải trí
04/08/2025 08

Câu chuyện hài hước về một ông chồng bị bắt cóc online.

Cuốn sách đáng đọc ‘Tên lửa ta đánh rất hay’

Giải trí
04/08/2025 07

"Tên lửa ta đánh rất hay" - tác phẩm không chỉ là tập hợp những hồi ức và tư liệu quý giá về một binh chủng đặc biệt, mà còn là biểu tượng sống động của lòng biết ơn, tự ...

Quên thật hay giả vờ?

Giải trí
04/08/2025 07

Còn quên gì nữa không ta???

Chuyện hiếm có: Mẹ đẻ thường, cả 4 con đều trùng sinh nhật

Giải trí
04/08/2025 06

MỸ - Người phụ nữ 26 tuổi, 4 lần sinh con đều rơi đúng vào ngày 7/7. Câu chuyện hiếm có này khiến nhiều người sửng sốt.

Ngoảnh lại phía sau

Giải trí
03/08/2025 22

Nàng thẫn thờ đóng cửa rồi vứt vội đôi giày bệt ra khỏi chân, đêm khuya càng thêm tình lặng khi có tiếng sột soạt và tiếng thở dài của mẹ nàng:


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57 phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media