Thôi khỏi phải xét nghiệm AND cho tốn kém. Lúc hai thằng lên 5 tuổi, hợp thành đội cổ vũ bóng đá 3 lưng trần. Đội chúng reo hò như một nửa sân vận động trước cái màn hình 45inch. Cùng kêu: Ối giời ơi! Thế mà cũng đá! Khi bóng vào lưới đối thủ bị xịt thì cùng vỗ đét một cái vào đùi vì tiếc bóng lăn chệch hướng. Cùng ăn một món, cùng chơi với nhau không biết chán.
Bọn họ nhớ nhau quay quắt khi phải xa nhau. Bỗng dưng, sau khi cai sữa, ngôi nhà của nàng bị tách làm hai phần châu lục. Một phần của thế giới những tiếng cười khanh khách, đùa vui. Gã lưng to làm ngựa cho hai cái lưng nhỏ trèo lên chơi nhong nhong khắp nhà. Đi dạo họ cũng đi cùng nhau. Đi ăn họ gọi nhau tập hợp rất nhanh. Phần châu lục bên kia, lặng lẽ nấu nướng, nêm nếm, tự hỏi không biết bọn chúng có thích không nhỉ. Tuy là số ít nhưng cũng có quyền lực ngang ngửa không kém phần bên số đông kia. Thỉnh thoảng, rảnh rỗi, châu lục Mẫu quốc nhòm sang đám lưng to, lưng nhỏ quát cho giật mình luôn vì cái đống quần áo khô thu vào vẫn bừa bãi như đống rạ trên giường. Bọn chúng nem nép rủ nhau cất quần áo vào từng ngăn tủ gọn gàng. Gã lưng to phải nộp lương mỗi tháng, còn hai tên lưng nhỏ thì lớn đến đâu làm đến đó. Thằng bé quét nhà, thằng lớn phụ nấu cơm bằng nồi điện. Thiết lập một đế chế cường quyền cai trị đám đông ba gã này không đơn giản chút nào. Yêu sách nhất là tay lưng to, nào là phải đổi món ăn hằng ngày, rau tươi, thịt tươi, cá tươi... túm lại là cái gì cũng phải là tươi tươi roi rói vì gã bảo, gã đau đại tràng, cho ăn đồ cũ thì phải khuyến mại thêm cloxít. Hai tay kia lo lắng, tối đến chúng nằm quanh như chó con cạnh tay lưng to thủ thỉ hỏi: Sao bố bị đại tràng vậy? Vì bố phải đưa hết lương cho mẹ. Chúng nhìn nàng như một phù thủy. Nàng vừa chấm bông nước hoa hồng lên mặt, nhìn qua gương trang điểm, nàng thấy rõ cái ánh mắt thảm thương của đội ấy. Nàng hỏi: Mai ngày nghỉ thích ăn gì nào? Bún đậu, nem rán nhé. Canh diêu cua, sườn chua ngọt nhé, cá bống kho tiêu... hay...? Sao mẹ làm nhiều món thế? Mai là sinh nhật bố mà lị! Sao không đi nhà hàng cho sang hả mẹ? Bố nó đạp khẽ vào chân bọn chúng. Mẹ con nấu ăn ngon đệ nhất trong nhà, đi nhà hàng làm gì. Bố làm gì còn tiền nữa. Hai tay lưng nhỏ ôm lấy bụng tay lưng to thương quá, đại ca của chúng bị lép vế. Mai đi học về, nhớ tặng cho bố điểm tốt nhé! Dạ, vâng ạ! Còn hát bài Chúc mừng sinh nhật bá ba nữa nhé.
Hai tay lưng nhỏ ấy, thoắt một cái, sau hơn 10 năm cũng lớn nhàng nhàng như bố chúng. Nàng thường hay phải mua áo may-ô cho đội này. Nàng bị ám ảnh ở tuổi mười mấy với cái đám con trai ở phố ngày xưa, không mặc áo may-ô, cứ chiều đến, cả đám lưng, ngực trùng trục, mặc mỗi cái quần đùi đi nghênh ngang trong phố. Bọn họ còn ngồi uống trà đá, gác chân lên ghế cho mát nữa... Chỉ có những cậu đến tuổi tán gái là ăn mặc lịch sự, bảnh bao vào mỗi tối, rồi phóng vèo một cái ra khỏi phố. Đến khi cả đoạn phố ngăn một đoạn dựng rạp kết hoa, và từ già đến trẻ trong phố ăn mặc xúng xính, áo dài, complê để làm quan viên họ nhà trai đón cô dâu mới... Rồi lại đâu vào đấy.
Nàng dứt khoát không thích những người “trùng trục” như thế đi ra phố không có lý do, cứ y như là trong nhà họ vậy hoặc cảm giác như là ở bãi biển... Một ấn tượng nhạy cảm của riêng nàng.
Cái đám lưng của nhà nàng không làm rách áo nhưng màu áo dễ đổi sang ngả vàng vì thứ mồ hôi dầu cùng gen. Hễ cô bán ở quầy nhìn thấy nàng biết ngay sẽ lấy một lô L-M-S... Rồi nàng kể, kẻ mặc chiếc áo cỡ L làm nghề gì, thích ăn món gì nhất, còn thằng mặc chiếc M, đang ở đội tuyển Toán, mấy năm liền học sinh giỏi, thích đánh đàn, thằng mặc cỡ S, thích nhảy híp-hốp, ở đội thi học sinh giỏi tiếng Anh, mới có 15 tuổi nhưng đã có bạn gái thích rồi...
Tranh của họa sĩ Thái Can
Cuộc sống trôi đi như một bản nhạc phải nghe hết mới biết đâu là cao trào, đâu là lúc trầm lúc bổng. Nhưng bản nhạc cuộc đời chỉ có trôi theo thời gian chứ không trải nghiệm được lần sau. Cho nên mỗi phím đàn rung lên là thời gian rơi mất. Mỗi ngày trôi qua là một nốt nhạc đã nhấn xuống phím đàn. Nàng cứ miên man trong suy nghĩ như vậy, để cuộc sống trôi đi thanh bình mỗi ngày. Người ta hỏi, sao nàng không theo dõi chồng để tìm xem có bồ bịch gì không? Cứ chiều vợ, nói ngon ngọt là kiểu gì cũng có lỗi. Lương đưa đủ, tối ngủ nhà, chưa chắc ăn đâu nhá! Cũng có lúc chột dạ, nhỡ đâu đó là lời bóng gió để nhắc nhở một hành vi có thật. Rồi nàng cũng để ý, cũng cãi lộn với chồng chỉ vì một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, một cuộc họp lớp cũ đi về muộn giờ... Cuộc sống chao đảo. Và đến khi mệt lử, năng lượng cạn kiệt, nàng nhìn mình qua gương, bỗng thấy một bộ mặt nhăn nát, mắt trũng sâu. Tiếng cười trong ngôi nhà bỗng tắt lịm. Nàng mệt mỏi, vơ đống quần áo đi giặt. Mỗi ngày ba chiếc áo may ô đủ cỡ. Ba ngày rồi, là 9 chiếc áo may-ô đủ ba cỡ. Sao nhiều áo may-ô thế! Hai thằng kêu ầm lên là hết áo may-ô mặc trong rồi. Khó chịu quá! Nàng lại lóc cóc đi mua thêm. Chị bán hàng lại lấy ra bộ ba chiếc. Nàng chọn hai chiếc, bỏ lại một chiếc số L. Kệ, chỉ mua cho con thôi. Hai thằng len lén mặc hai chiếc áo. Chúng nhìn kẻ còn lại không có áo. Bỗng cả hai thằng bảo: Cỡ M và S chật và ngắn lắm rồi. Giờ phải mua tất cả cỡ L và XL mới mặc vừa. Ừ nhỉ, hóa ra chúng cao lên đến gần mét bẩy mất rồi. Ba cái lưng to như nhau rồi. Nàng lại đi đổi cỡ áo. Chị bán hàng chọn mãi mới đủ ba cái hai cỡ 2XL và 1L. Hóa ra con cái chúng đã lớn. Nàng thở dài, không biết cái bộ dạng đẹp đẽ kia sau lấy vợ rồi còn tử tế với mẹ không đây!
Nàng sụt sịt, rút khăn giấy lau nước mắt. Thương quá, bộ phim đang có đoạn, người mẹ già mắt mờ, chân tay lờ rờ, lại quên ngay sau khi hỏi, suốt ngày bị con dâu và con trai chê bẩn thỉu. Chúng cho bà ở riêng dưới gian nhà cũ. Thằng cháu trai hỏi mẹ nó: Nhiều tôm to thế này, mang cho bà nội ăn nhé. Mẹ nó bảo: Bà nội răng kém không ăn được tôm đâu chỉ ăn cháo và rau luộc thôi. Rồi nhà có khách đến chơi, bà già thích có người nói chuyện cứ ngồi đó, con dâu, con trai cứ tỏ ra xấu hổ. Đoạn phim lại chiếu cảnh, ngày xưa bà mẹ ấy nuôi con, đi đâu cũng mang cậu con trai đi cùng như một niềm tự hào duy nhất trong gia tài của mình. Có gì ngon nhất bà cũng dành cho con trai... Nàng chẹp miệng, thương xót người trong phim. Biết đâu số mình sau này cũng vậy!
Trong buổi đi thể dục, mấy bà đã có con dâu đều than vãn về con dâu, con trai. Họ đều bảo: Chỉ có nước mắt chảy xuôi thôi, chứ bọn trẻ giờ bạc bẽo lắm, chả chịu khổ như mình ngày xưa đâu. Có bà lão chỉ thích đi thể dục cho tới muộn mới về, bà không muốn về nhà để nhìn cảnh, cô con dâu sai con trai mình làm việc bếp như cái thằng ôsin, mà nó vẫn vui vẻ cười hề hề mới ghét chứ.
Bác sĩ tâm lý đã nói: Cô hãy biết yêu bản thân mình, thì mới lan tỏa được năng lượng tích cực sang những người thân trong gia đình. Cô uống thuốc theo đơn này nhé...
Từ phòng tư vấn, nàng về. Tranh thủ chạy qua khoa tim mạch thăm mẹ đứa bạn đang nằm ốm trong đó. Trong căn phòng bệnh hơi ngột ngạt, lại vào cuối chiều nên người nhà vào thăm, rồi người bệnh ăn cơm chiều. Mùi tổng hợp của thức ăn, của thuốc, của nước khử trùng cứ quẩn lên. Đang ngồi hỏi han khe khẽ bên giường bệnh của mẹ bạn, nàng thấy có cậu con trai xách cặp lồng vào đi tới giường cuối. Cậu ấy khẽ khàng nâng người phụ nữ gầy dộc lên. Hỏi han nhẹ nhàng. Người mẹ ôm ngực ho lên mấy tiếng. Khuôn mặt cậu như rúm lại xót xa, rồi xoa lưng, đấm nhẹ vào lưng. Cậu thì thầm với người mẹ. Nàng tiếp tục trò chuyện với người ốm. Mẹ bạn đã đỡ nhiều, chỉ ngày mai là ra viện. Mẹ bạn nghe tiếng ho khan khó khăn của người bệnh giường cuối phòng, bà mỉm cười nói: Đấy nhà cô ấy có ba cậu con trai nhưng chăm mẹ lắm. Thằng chạy xe, thằng thợ xây, thằng làm hàng ăn nhưng cứ thay nhau chăm mẹ hơn cả con gái. Nhìn mà thèm cháu ạ! Nghe mấy đứa kể cũng tội: Cha mất sớm giờ chỉ còn mẹ, không chăm sóc mẹ lúc này thì còn bao giờ mới báo hiếu được! Mấy đứa thay nhau trông mẹ rồi thay nhau đi làm kiếm tiền để chạy chữa bà ấy. Cũng cái giường ấy, tuần trước, có ông cụ già 90 tuổi nằm đó, con cái buổi tối đến cứ ầm ầm nói chuyện, xong rồi về giao cho một thằng bé sinh viên thuê nó trông. Đến hôm bác sĩ tiêm truyền được ba hôm, ông cụ giằng kim truyền ra bảo, muốn chết lắm rồi, đừng chữa nữa. Vì cụ nghe thấy mấy đứa con bàn nhau lúc cụ ra viện thì phân công đưa về nhà đứa nào cho tiện. Cái nhà cụ ở đã bán chia đều cho các con rồi. Giờ chúng chia nhau nuôi cụ... Mẹ bạn chẹp miệng bảo: Có vào bệnh viện mới thấy được cuộc đời nhiều cảnh lắm cô ạ!
Nàng cầm túi thuốc về nhà. Tất cả ba cái áo may-ô trắng lốp đi lại lo lắng. Hai cái lưng lênh khênh im lặng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng lại hỏi: Mẹ bị làm sao thế ? Ốm! Cái lưng chức to nhất, giờ vẫn cỡ L, mang bát cháo có hành thơm nức lên phòng: Thôi ăn ngoan, rồi uống thuốc.
Đêm đã khuya rồi. Nàng vẫn thấy tiếng rì rầm ở phòng khách. Nàng rón rén ra khỏi phòng đi đến cầu thang dừng lại, lắng nghe.
- Toàn thuốc bổ thôi. Tra google xem nó chữa cái gì?
- Các con phải làm thế nào cho mẹ mày yên tâm và thoải mái tinh thần thì mẹ mày mới khỏi bệnh được.
- Đây google bẩu thế này: Các rối loạn tâm lý có thể xảy ra, gồm những thay đổi tinh thần theo hướng trầm cảm, tăng kích thích, gây gổ, tăng nhạy cảm tinh thần và dễ bị tổn thương kèm theo tính khí thất thường. Để giải quyết tình trạng trên, phụ nữ nên làm việc trong môi trường mát mẻ, tránh căng thẳng, tạo sự thoải mái trong cuộc sống...
- Không phải ung thư. Bị bệnh tâm lý do lứa tuổi... tiền... tiền!
- Phụ nữ thích nhất là tiền mà lị! Có khi mẹ ốm vì tiền ấy chứ!
- Không phải tiền bạc, mà là tiền... gì ấy nhỉ?!
- Phụ nữ phức tạp quá!
Ba cái lưng vẫn xúm vào xem đơn thuốc, rồi cười rúc ríc với nhau. Nàng thở dài, uống thuốc xong, bỗng thấy người nâng nâng và chìm vào giấc ngủ ngon lành. Buổi sáng nắng xiên vào tận đầu giường. Chủ nhật. Nàng giật mình, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ. Nàng vội vã dậy chạy xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Một không gian khác lạ. Bàn ăn đã có sẵn đồ ăn. Bốn đĩa bánh cuốn nóng, chả quế thơm. Một bình hoa hồng rất to đỏ rực ở phòng khách. Nắng tràn vào qua cửa sổ. Mùi thơm của mộc hương ngan ngát dễ chịu lan tỏa. Ba cái lưng áo may-ô trắng tốp đang hì hục cùng nhau khiêng chậu cây ngọc trâm nở hoa như những vương miện vào đặt ở sảnh. Đó là loài hoa mà nàng vẫn thích. Vào phòng ăn. Chồng nàng nhắc cả nhà: Vài hôm nữa là sắp tròn 18 năm ngày cưới của bố mẹ đấy! Đang có chương trình giảm giá 3 ngày đi du lịch Trăng Mỡ ở Đà Lạt, mẹ nó có đi thì để đăng ký hai vợ chồng. Hóa ra anh nhớ còn nàng thì quên bẵng mất! Lâu rồi, cả nhà mới có một buổi nắng trong lành như vậy, nhưng nàng vẫn mắng con: Không biết làm gì thì sau có khối mà lấy được vợ!
Có lẽ thú vui nhất của nàng vẫn là đi mua áo may-ô!
Tổng hợp nhiều nguồn
Cô gái Bình Dương tìm được bến đỗ hạnh phúc của đời mình nhờ 2 tháng làm thêm trong kỳ nghỉ hè.
Tuy phải nhường ngôi dẫn đầu cho phim "Tìm xác: Ma không đầu" của NSND Hồng Vân nhưng "Địa đạo" vẫn kịp làm nên lịch sử phòng vé.
Người dân trong một ngôi làng nhỏ ở miền nam Tây Ban Nha có cuộc sống yên bình và vui sướng. Trẻ em suốt ngày vui chơi dưới những tàng cây xum xuê lá trong những khu vườn...
MALAYSIA - Người phụ nữ có hơn 1,2 triệu người theo dõi trên mạng xã hội TikTok đăng tải video chia sẻ chuyện mang một vali tiền đi mua vàng khiến cộng đồng mạng xôn xao.
Nhiều người tò mò về chiều cao của con trai người từng được Guinness 2 lần công nhận là người đàn ông cao nhất trên thế giới còn sống.