Tạm biệt Sandalwood

15/09/2025 22:00
Tóc mì tôm bồng bềnh, tạo rối có trật tự. Quần bò ống rộng thủng lỗ chỗ. Áo phông cổ rộng, màu cháo lòng in hình con Poc nửa trong nửa ngoài. Chiếc gạt tàn khói cạn, luẩn quẩn yếu ớt một lúc rồi tan hẳn.

- Nhi lại hút thuốc à?

- Ừ, một chút thôi. Rít vài hơi rồi bỏ í mà.

- Lại rượu nữa. Đêm qua đấy hả? Sao còn mùi nặng vậy.

- Không biết nữa. Tớ ngồi từ đêm. Rồi rửa mặt. Rồi ra đây. Rồi gọi Huy.

- Ôi. Lại uống nhiều nữa rồi.

- Một chút thôi.

Nhi cười nhẹ, có chút lảng tránh. Huy lặng ánh mắt nhìn theo. Nụ cười Nhi dìu dịu, hiền hiền. Ly eppeso sóng sánh khói.

- Con Poc nó đi luôn í nhở.

- Ờ. Chắc duyên chỉ đến đó. Tớ cũng hết cách rồi.

Không chỉ Nhi hết cách. Mà cả Huy. Hơn 1000 tờ rơi chia đôi. Hơn một tháng ròng rã kiếm tìm. Ngàn vạn vòng xe quanh quẩn với muôn hình vạn trạng kiểu lắc đầu. Huy ngồi bệt xuống đường, bất lực gọi Nhi về, run rẩy ngăn Nhi thôi kiếm tìm. Nhưng Nhi không nghe Huy. Cả Nhi và Huy, mỗi người lại một nẻo lang thang tìm Poc.

- Hồi Hải bỏ đi tớ không tìm đến thế.

Huy bật cười, lơ vơ ánh nhìn. Khói thuốc từ Nhi phả tấp cập vào mặt. Huy không tránh. Mặc dù Huy rất ghét khói thuốc. Có lần, như đàn bàn nghén, Huy ôm ngực nôn thốc nôn tháo. Khói thuốc đặc trong phòng kín, Huy kéo tay Nhi chạy ra ngoài, không cần biết bàn đã đặt, món ăn đã lên đơn.

- Chuyển khoản đi rồi ra quán bà Béo.

Nhi làm theo như máy. Ngoan ngoãn như thể đã quen lắm với những cơn cuồng nộ của ông chồng gia trưởng. Cậu bé phục vụ cầm túi hộp gọi với. Đồ ăn của anh chị đây ạ. Nhi khoát tay. Thôi khỏi. Rồi leo lên xe Huy.

- Thằng bé ấy tưởng bọn mình là vợ chồng.

- Hừm...

Nhi cười rổn rảng. Huy làu bàu câu gì đó không rõ nhưng muốn tỏ ra bực bội. Xe chạy như bị kích động. Nhi ngồi sau làm sao biết được ánh mắt Huy đang lấp lánh thế nào.

- Bổ béo gì đâu chứ.

Huy gằn giọng. Nắm đấm siết mạnh. Nhi gỡ kính, tránh ánh mắt đang nhìn mình gần giống với bất lực, lặng im quay đi. Huy đành tự làm nguội mình. Tiếng thở dài nén lại.

- Nhi đừng thế nữa.


Tranh của họa sĩ Phương Bình

Huy dịu dàng ánh mắt, nhẹ nhàng gỡ quai mũ bảo hiểm cho Nhi. Trong tích tắc, nụ cười Nhi hiền như nắng mỏng. “Nhi đừng thế nữa”. Giọng Huy ấm mềm hơn cả vòng ôm. Nhi chỉ muốn giữ lại, thả êm đềm lên đó. Nhi biết, rất nhiều lần Huy tự mình nóng nguội, luẩn quẩn lặng im như khói thuốc bên cạnh Nhi.

Nhưng Nhi không bỏ thuốc. Từ ngày Poc bỏ đi Nhi hút nhiều hơn. Khói thuốc ám vô tóc, lẫn với hương gỗ từ nước hoa Sandalwood tạo thứ mùi khó tả. Nó gần giống với mùi gỗ mục. Cũng không hẳn. Đó là mùi thuốc diệt côn trùng. Nhi cười khanh khách mỗi lần Huy chun mũi phỏng đoán. Nó diệt luôn cả Huy.

Huy gặp Nhi tình cờ. Quán vắng. Khói thuốc từ bàn đối diện bay sang. Như một kẻ phá bĩnh, chen vào dòng suy nghĩ của Huy. Huy ngẩng đầu nhìn quanh phòng rồi dừng lại ở Nhi. Áo sơ mi kẻ ô hở cúc. Quần bò ống rộng thủng lỗ chỗ. Ly cà phê đã hết. Gói đường còn nguyên. Điếu thuốc sắp chạm đầu lọc. Huy gõ gõ tay vào mặt bàn. Cái nhíu mày vô thức. Khói thuốc loãng dần sau khi Nhi đứng dậy mở thêm cửa sổ. Gió từ ban công bay vào. Hương Ngọc Lan từ đâu theo vào dìu dịu. Huy giấu một nụ cười âm thầm.

- Tôi xin lỗi. Phòng này chủ quán để mở. Bên cạnh có phòng riêng cho người không hút thuốc.

Nhi khoác túi xách ngang qua bàn Huy. Huy hiểu đó là một câu chào.

- Không sao. Hương Ngọc Lan ngọt quá. Tôi lần đầu đến quán.

Huy cười như phân bua. Nhưng Nhi không nán lại. Tóc mỳ tôm lặng lẽ rời quán.

Buổi chiều xám ẩm. Hương Ngọc Lan hai bên đường gợi nhắc. Ngày còn Yến, Huy vẫn hay dừng mua hoa trên tuyến đường này. Mọi người quen gọi đây là con đường Ngọc Lan. Giới trẻ thì gọi con đường tình yêu. Vòng xe chạy trong vô thức. Huy trở lại quán. Quán vắng. Nhưng Huy vẫn tìm lên gác lửng. Không khói thuốc. Không ai cả. Huy ngồi lại chỗ ngồi cũ. Mở cửa sổ. Hương Ngọc Lan thoảng trong ý nghĩ. Huy chần chừ một lúc rồi gọi cà phê đen không đường.

- Có gọi đồ uống cho chị Nhi luôn không anh?

Thằng bé hơi cúi người, cái nhìn gần gũi. Huy định thần một lúc rồi lắc đầu cười. Vị đắng gắt gỏng ngay đầu lưỡi. Mạnh và đột ngột. Khác với espresso mạnh mẽ. Nguyên bản. Chậm rãi. Huy nhấp thêm lần nữa. Vị đắng dịu dần, dịu dần rồi tan trong tĩnh lặng. “Cũng hay”. Huy cười một mình.

Hương Ngọc Lan theo gió len vào lặng lẽ. Anh không biết Yến còn ở thành phố này không. Thành phố đã từng nhỏ đến mức chỉ cần thấy nhớ là bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau. Yến thường bảo. Sau này nếu chia tay chắc em phải bỏ thành phố đi mất. Nó nhỏ đến nỗi bất cứ góc phố nào em cũng có thể thấy anh. Huy ngăn ánh nhìn nũng nĩu bằng nụ hôn bất tận. Hun hút hơn chặng đường từ cơ quan này đến cơ quan khác sau tin nhắn đột ngột. Em nhớ anh. Vậy mà bây giờ thành phố rộng rinh. Suốt bao năm anh chưa gặp lại Yến. Đôi lúc ký ức kích hoạt đột ngột. Anh chạy xe qua quán cà phê quen, qua cơ quan Yến làm, qua khu trọ Yến ở. Không có Yến. Chỉ có mớ ký ức lộn xộn trong đầu. Anh không muốn sắp xếp lại. Cũng không muốn quên đi. Cứ vậy. Yến như cơn mưa rào mùa hạ, ào đến, ào đi. Yến luôn vậy. Đột ngột bắt đầu. Đột ngột vòng tay. Đột ngột nụ hôn...

Huy thích cảm giác ấy. Những hưng phấn bất ngờ từ Yến luôn mang lại cảm giác được sống trong guồng quay công việc đều đặn áp lực mỗi ngày. Nhưng lời chia tay thì phải khác chứ nhỉ. Huy ngơ ngác. Cái đột ngột này nặng quá, cứ như đá tảng. “Anh có làm gì sai đâu”. Yến cười chua chát. “Anh không làm gì cả, không sai gì cả. Là em sai. Em luôn là kẻ sai. Em tự buồn tự vui. Tự khóc tự dỗ. Anh không làm gì cả, không sai gì cả”. Cái quay lưng vội vàng gấp gáp. Phố đón cơn mưa chiều muộn. Tháng sáu. Mưa đường đột và ồ ạt. Huy cứ đứng mãi. Gốc sấu già lặng im. Nước đã dồn lên mắt cá chân. Huy không biết mình đang ướt. Huy chờ tạnh một cơn mưa. Chùm Ngọc Lan héo trên tay. Huy không cố gắng làm nó tươi tỉnh lại nữa. Góc phòng có bó hoa lặng lẽ tàn và những ngổn ngang đồng hành cùng Huy trong đêm.

Guồng quay công việc vẫn vậy. Áp lực xoay vòng. Thi thoảng hương Ngọc Lan len vào những khoảng hở nhỏ giữa lịch trình dày đặc nhưng Huy không nghĩ được gì nhiều. Ký ức loãng dần. Đôi lúc trong vô thức, hình ảnh Yến xuất hiện, ồ ạt như cơn mưa rồi tan ngay. Sự tạnh ráo đột ngột. Huy quen dần. Espresso. Công việc. Và một mình.

Có mùi thảo quả chín. Không. Mùi gỗ đàn hương cháy dở. Cũng không hẳn. Huy nhìn quanh. Không ai cả. Tiếng chuông gió khẽ leng keng. Những chuyển động mơ hồ trong tâm trí kéo Huy khỏi ma trận biểu đồ đang chằng chịt trước màn hình. Vị đắng dịu của cà phê đen kéo Huy trở lại. Tiếng bước chân vang lên chầm chậm trên từng bậc gỗ, nhẹ đến mức tưởng như được vọng lại từ buổi chiều cũ ấy. Buổi chiều Nhi ngang qua bàn Huy. Bỏ lại lời xin lỗi gọn ghẽ rồi lặng lẽ theo từng bậc cầu thang bước chậm. Huy không quay đầu. Nín thở. Anh vẫn ngồi lặng, mắt nhìn qua ô cửa sổ nửa mở, hình dung dáng Nhi cúi người đẩy nhẹ. Gió thổi mang theo mùi đất ẩm, mùi động cơ pha lẫn chút khê nồng của không khí sau mưa. Trống ngực đánh mạnh. Huy luống cuống. Cố gắng để bất động. Để bước chân kia không biết được có sự chờ đợi đang mọc rễ. Mọi cố gắng để bình thường vỡ ra khi tiếng bước chân dừng lại ngập ngừng ở bậc cầu thang cuối cùng.

- Cô đến đấy rồi đấy à?

Huy lóng ngóng xô ghê đứng dậy. Tóc mì tôm buộc gọn sau gáy. Áo sơ mi trắng cổ nam. Quần bò ống vẩy nhãn Levis cạp cao để lộ vòng eo thon gọn. Giày da đế nhọn. Túi xách cói có treo thêm con cú rơm.

- Nếu... có thể. Cô ngồi chung với tôi cho vui.

Trong khoảnh khắc ngắn, khi cơn mưa vừa ngưng, ánh sáng từ ô cửa hắt vào làm không gian trở nên tươi mới. Nửa quen nửa lạ, nửa gần nửa xa, nửa là gặp lại nửa là bắt đầu. Nhi cười nhẹ ngàng.

- Tôi xin lỗi, hình như... tôi làm phiền anh? Cô khẽ khàng, giọng nhẹ như tiếng lá rơi.

- Không. Không phiền. Tôi cũng chỉ mới ngồi thôi.

Nhi mỉm cười. Không vội tiến đến. Cũng không ngồi xuống. Nhi lại gần cửa sổ, nhìn ra con đường Ngọc Lan dưới kia, với tay xô thêm một cánh cửa sổ.

- Đang mùa hoa Ngọc Lan đấy. Mà mưa nhiều quá người ta ngại hái. Thành ra hoa được ở lâu hơn với cây. Thế cũng hay.

- Cô cũng thích hoa Ngọc Lan à?

- Tôi thích nhiều hoa lắm, không riêng gì Ngọc Lan.

- Cô ngồi cùng tôi luôn nhé. Huy cười thân thiện, ánh mắt mời mọc dịu dàng.

- Nếu không phiền anh. Tôi vừa rời một cuộc họp. Cũng muốn đến quán chỉ để cà phê thôi. Và không làm gì cả.

- Cô vẫn uống đen chứ?

Nhi cười nhẹ nhàng. Ánh mắt, gương mặt, cử chỉ không giấu được sự thích thú đang hiển hiện. Buổi chiều hôm ấy trở lại trong tích tắc. Nét đăm chiêu của người lạ hôm ấy trở nên gần gũi. Cái gõ tay cũ dìu dịu trong đầu.

- Vâng, anh gọi cho tôi.

Huy gấp máy tính. Mùi Sandalwood rẽ ngang. Nụ cười âm thầm trong lòng. Tóc mì tôm cột cao nền nã.

- Cô ngồi đây thường xuyên lắm thì phải.

- Tôi từng đến đây với một người. Lâu rồi. Mỗi năm, đến mùa hoa này, tôi lại muốn quay lại. Không để gặp lại ai cả. Tôi chỉ ngồi vậy thôi. Rồi thành quen.

Câu nói ấy khiến Huy chùng xuống. Hương Ngọc Lan luẩn quẩn, nhưng nhức trong ngực. Huy im lặng. Anh không hỏi gì thêm. Chỉ lặng lẽ đẩy ly cà phê về phía bên kia bàn.

- Tôi hút thuốc được không?

Nhi nhỏ nhẹ. Ánh mắt Huy dịu dàng hơn một cái gật đầu.

- Anh ấy bằng tuổi tôi...

Khói thuốc quẩn hương Ngọc Lan, quẩn hương Sandalwood nồng nã, líu ríu trong từng hơi thở. Trầm lặng. Nhẹ nhõm. Giọng Nhi như gió lướt qua mặt nước. Không gợn, nhưng sâu. Gió ngoài hiên khẽ đẩy cánh cửa chênh ra một khe nhỏ, đủ để hương hoa Ngọc Lan tràn vào, len lỏi.

- Hồi đó, chúng tôi gặp nhau trong một buổi thuyết trình nhóm. Người ta mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên tận khuỷu, tóc hơi rối, giọng nói chậm rãi, trầm ấm. Nhìn không có gì đặc biệt... nhưng lại làm người khác thấy dễ chịu.

Tôi nhớ tôi lúc ấy. Lí lắc, sôi nổi, hay cãi, hay cười. Còn người ta thì ít nói, ít hơn tất cả những người tôi từng biết. Nhưng có điều gì đó khiến tôi muốn im lặng khi ở cạnh, muốn lắng nghe.

Chúng tôi yêu nhau hai năm sau đó. Không phải kiểu yêu mãnh liệt hay ồn ào. Yêu nhau như thói quen. Mỗi chiều thứ sáu, người ta ngồi đợi tôi ở trạm xe bus gần cổng ký túc. Không nhắn tin, không gọi điện, cứ đứng đấy. Tôi hay bảo: “Anh có biết đợi em là mất thời gian không?” Người ta chỉ cười: “Anh chờ em quen rồi.”

Nhi rít nhẹ điếu thuốc. Huy vẫn im, không chen lời. Lặng lẽ đẩy chiếc gạt tàn về phía Nhi.

- Rồi tôi nhận học bổng. Ở Pháp. Mọi thứ đến quá nhanh. Tôi phân vân được mất. “Nếu em đi, anh có đợi không?” Người ta không trả lời. Ánh mắt không cảm xúc. Người ta đưa tôi đến quán này, gọi đúng món tôi thích, và nói: “Em đi đi. Em phải sống cho điều em tin là đúng”.

Tuổi mười tám nhiều ước mơ nhưng không phải không biết buồn. Tôi gật đầu. Không khóc, không níu.

- À, người ta tên Hải.

Huy nhìn ra ngoài trời. Mưa chiều rơi nhè nhẹ, lẫn hương hoa Ngọc Lan trắng đục tạo không gian tĩnh lặng. Huy như bị thôi miên.

- Khoảng thời gian tôi làm thủ tục bay là khoảng thời gian chết. Hải đi. Tôi như người kiệt sức. Nhưng tôi không kiếm tìm. Tôi không thể làm gì khác ngoài lặng im.

Nhi cười nhẹ như khói. Huy hóa đá ánh nhìn.

Nhi dụi điếu thuốc lần cuối. Bầu không khí lặng đi, như thể từng từ vừa thốt ra đã gom hết những mảnh ký ức lâu nay vẫn giấu. Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, ánh mắt dịu dàng sau khói thuốc chưa tan hết. Ngoài hiên mưa nhỏ dần. Ánh sáng xiên nhẹ qua cửa kính, hắt bóng lá Ngọc Lan rung rinh lên áo Nhi. Nhi đưa tay vuốt tóc, bất giác cười. Những điều tưởng đã ngủ yên lại vừa mới tỉnh dậy, không vội vã nhưng cũng chẳng thể làm ngơ. Sự im lặng giữa Nhi và Huy không còn nặng nề nữa. Nó giống như một lớp sương mỏng, vừa đủ để thấy rõ nhau, vừa đủ để ai cũng có thời gian tự tìm đường trong lòng mình. Gió đưa đẩy hương Ngọc Lan dìu dịu. Thời gian như ngưng lại. Ly cà phê đã nguội, Huy nâng lên định nhấp môi rồi hạ xuống. Ngôn ngữ mấp máy điền bối rối vào khoảng trống lặng im, Huy lúng túng.

- Tôi, tôi cũng tuổi con gà, năm năm trước tôi cũng.... Mười tám tuổi.

Nhi bật cười lí lắc trước cái bẻ tay bối rối. Nụ cười thật thà sáng trong, nhẹ nhõm như bầu trời sau cơn mưa.

- Tôi nhiều chuyện quá phải không?

- Ai cũng có câu chuyện của mình mà. Buồn vui đau khổ hay tiếc nuối thì chúng mình cũng đã có những tháng ngày thật đẹp. Tuổi mười tám đáng được đóng khung treo mà.

Trời chưa kịp ráo đã lại mưa. Mưa nhỏ mịn như tơ, phả vào cửa kính một lớp mờ nhẹ. Nhi vẫn ngồi nghiêng người nhìn ra ngoài, tay rít nhẹ điếu thuốc lần nữa rồi dụi tắt. Hương Sandalwood vương vương. Huy lặng thinh, không biết nên nói thêm gì, hay chỉ nên giữ yên mọi thứ như thế. Có những khoảng lặng chẳng cần lấp đầy, vì bản thân nó đã là một dạng hồi đáp. Nhi quay lại nhìn Huy, ánh mắt hơi ngỡ ngàng khi thấy ly cà phê của mình đã được châm thêm một chút nước nóng.

- Anh để ý kỹ ghê.

- Chỉ là thói quen của một kẻ bám quán thôi mà.

Cả hai cùng cười. Những chuyển động đồng điệu. Như thể có điều gì đó vừa được gỡ ra, từ một nơi rất sâu trong lòng ngực.

- Ngày trước tôi hay ngồi một mình ở đây, vẽ vời gì đó. Mọi người cứ tưởng tôi làm freelance thiết kế hay nhiếp ảnh. Chứ đâu ai nghĩ tôi là dân kiểm toán.

- Thế à?

- Còn anh?

- Tôi là kiến trúc sư.

Tuổi mười tám được treo khung trong tim. Thi thoảng Nhi vẫn hình dung về con chim nhỏ mải miết bay qua đại dương. Con chim nhỏ lặng im như chiếc khăn người trả lại, như bàn tay người lỏng dần rồi nhắm mắt rút vội, như cái nhíu mày đơn độc, cái chớp mắt ngân ngấn trước cơn giông. Chỉ còn là ký ức. Con chim sẻ lặng lẽ dỗ mình. Nước mắt mặn chát trong những giấc ngủ ngắn đôi lúc trở lại trên từng con phố dài, lạnh và đơn độc. Nỗi nhớ đã không còn chỗ trở về. Lặng im. Kiên định. Giọt nước mắt âm thầm rơi trong đêm. Một mình. Gió ở đại dương cuồng nộ. Gió cũng một mình. Nhi thôi bám dính. Nhi mỉm cười với cái buông tay nhẹ bẫng trong buổi chiều mưa rấm rứt ướt đẫm hương Ngọc Lan.

Con Poc đến tình cờ. Chú chó nhỏ tin hin như con chuột ướt nước ngước ánh nhìn ngân ngấn, cầu cứu. Cơn mưa chiều ồ ạt. Phố vội vã người và xe. Con Poc theo Nhi về. Ngoan ngoãn và nghe lời. Cứ mỗi lần nghe tiếng ổ khóa lách cách, ánh mắt chờ đợi và đoán định của nó lại găm vào tim Nhi những cái buốt nhẹ. “Nay vẫn không có tin tức gì mới cả. Tao đã cố gắng để tìm chủ cho mày nhưng tao hết cách rồi”. Nhi vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt. “Thôi thì mày ở lại. Bao giờ gặp chủ thì mày về với người ta. Mày có quyền đó mà.”. Chỉ chờ có thế, con Póc lặng im trong tay Nhi. Cái nhìn nhẹ nhõm, yên ổn.

Nhi quen với sự lặng im thấu hiểu của con Poc. Quen với hiện diện chờ đợi Poc mang lại. Quen với những cái giật mình mỗi lần Nhi về muộn. Nó sợ sự muộn ấy sẽ mang ai đó đến và đưa nó đi khỏi đây. Căn phòng đầy mùi Sandalwood và ngổn ngang lặng im.

Giờ Nhi lại một mình. Con Poc không về. Sandalwood quẩn khói trong đêm ngày một nhiều hơn. Đôi lúc trong vô thức Nhi nhớ đến cái nhíu mày tư lự của kẻ chung quán trong buổi chiều hương Ngọc Lan líu ríu. Nhưng Sandalwood mạnh mẽ say đắm, lại ân cần hiện diện Nhi chưa tìm được lý do để từ bỏ. Cái nhíu mày găm lại trong ý nghĩ, đôi lúc lần khân trêu ngươi Nhi bằng cái nhìn hun hút lặng im.

Nhi chưa biết phải làm gì ngoài lặng im.

Có những lúc tưởng như bản thân đã mạnh mẽ lắm rồi. Cái lằn ranh mong manh chơi vơi ấy, vô hình nhưng ám ảnh ngang ngạnh, Nhi tưởng mình đã vượt qua được rồi. Không cần níu giữ ai, cũng không muốn ai níu mình nữa. Nhưng ánh mắt ấy cứ dính mắc trong lòng, sự bướng bỉnh nguội dần rồi bật khóc từ lúc nào mà Nhi không hay. Tình yêu. Nó có phải là điều cần phải có lý do? Hay chỉ đơn giản là ở bên ai đó mà không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa?

Đêm lặng lẽ. Khói thuốc vây quanh mình. Ly vang lắc lư theo hơi thở mất kiểm soát. Phải chăng, có những người được gửi đến đời mình không chỉ để yêu mà còn để giúp mình học cách dịu dàng lại? Nhi nhắm mắt uống cạn. Nước mắt hòa vào rượu mặn chát. Cô đã hút quá nhiều thuốc. Uống quá nhiều rượu. Một mình.

Có những điều trong đời này, nếu không nói ra, sẽ chẳng bao giờ tìm được đường trở lại. Nhưng nếu nói... liệu có mất đi không?

Nhi hít một hơi thật sâu. “Liệu có mất không Huy”. Mùi Sandalwood quẩn trong tóc. Nhi dọn dẹp căn phòng. Gạt tàn. Khói thuốc. Ly vang uống dở. Nhi tỉ mẩn dọn dẹp từng thứ một.

Huy làm sao biết được cái nhíu mày chết người ấy đã làm Nhi vật vã, dùng dằng đến nhường nào.

Kệ Sandalwood mạnh mẽ, mê đắm.

Kệ vị nho lên men ảo giác.

Chiếc điện thoại lặng yên cùng Nhi đợi sáng.

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Nguyễn Hồng

Tin xem thêm

Tạm biệt Sandalwood

Giải trí
15/09/2025 22

Tóc mì tôm bồng bềnh, tạo rối có trật tự. Quần bò ống rộng thủng lỗ chỗ. Áo phông cổ rộng, màu cháo lòng in hình con Poc nửa trong nửa ngoài. Chiếc gạt tàn khói cạn, luẩn...

Diễn viên 'nóng' nhất '50 sắc thái' gây sốc với trang phục mặc như không

Giải trí
15/09/2025 21

Mỹ nhân "50 sắc thái" Dakota Johnson khiến người xem không thể rời mắt khi mặc đầm ren xuyên thấu sexy lộ nội y không thể sexy hơn khi đi sự kiện.

Người đàn ông giữ kỷ lục ăn hơn 34.000 chiếc hamburger

Giải trí
15/09/2025 19

Don Gorske, 70 tuổi, đã ăn hơn 34.000 bánh hamburger trong đời và giữ Kỷ lục Thế giới Guinness về hạng mục này kể từ năm 1999.

Công trình để đời nhưng thiếu chỗ để giải quyết nỗi buồn

Giải trí
15/09/2025 16

Có những công trình đường cao tốc đầu tư rất lớn nhưng lại thiếu trạm dừng nghỉ, nhà vệ sinh... một nỗi ám ảnh với giới tài xế và hành khách đi đường.

Diễn viên Anh Đức hết lòng cưng chiều vợ ‘xinh như hoa hậu’ sau 1 năm cưới

Giải trí
15/09/2025 14

Tròn 1 năm kết hôn, cặp đôi diễn viên Anh Đức - Anh Phạm vẫn giữ sự lãng mạn, ngọt ngào. Họ tận hưởng cuộc sống "vợ chồng son", không ngại chia sẻ niềm vui với mọi người.

Phương Mai 'thấy mình đẹp hơn' sau ly hôn

Giải trí
15/09/2025 14

Siêu mẫu Phương Mai tự tin diện váy cut-out khoe body gợi cảm nhờ chăm chỉ tập gym, rèn luyện sức khỏe sau biến cố hôn nhân.

Cô gái Chơ Ro từng bị bố bắt nghỉ học, nay là giáo viên tiếng Anh

Giải trí
15/09/2025 10

Từng bị buộc nghỉ học theo ý bố, cô giáo người Chơ Ro nay trở thành giáo viên tiếng Anh, là tấm gương hiếu học cho con em các dân tộc trong làng noi theo.

Nguyễn Thị Yến Nhi đăng quang Miss Grand Vietnam 2025

Giải trí
15/09/2025 10

Nguyễn Thị Yến Nhi đăng quang Miss Grand Vietnam 2025 tại TPHCM. Các á hậu gồm Thu Ngân, Thu Trà, Y Quyên, Phương Anh.

Clip dạy con gấp quần áo siêu hay của mẹ Việt

Giải trí
15/09/2025 09

Một thành viên vừa chia sẻ trên mạng xã hội một clip rất hay về cách gấp quần áo. Với cách đơn giản này, các bé có thể gấp quần áo cho mình một cách dễ dàng.


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57 phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media