Ngọn lửa

12/09/2025 22:00
Chiều cuối tuần, bầu trời nhuộm một màu cam nhạt, báo hiệu hoàng hôn sắp buông. Nhưng không khí yên bình ấy bị xé toạc bởi những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên từ tầng cao của một chung cư giữa lòng thành phố. Chúng như những bàn tay khổng lồ vươn ra, quờ quạng trong tuyệt vọng rồi bấu chặt lấy bầu trời. Chỉ trong tích tắc, ngọn lửa bùng lên dữ dội, liếm qua từng tầng, cuốn phăng mọi thứ vào địa ngục đỏ rực.

Tiếng còi cứu hỏa rú lên, chói tai, như có giặc tràn về, xé toang bầu không khí đặc quánh khói bụi. Từng đoàn xe cứu hỏa gầm rú lao đến, đèn xoay đỏ rực như những con mắt giận dữ. Từng tốp lính cứu hỏa trong bộ đồ bảo hộ lao vào biển lửa. Vòi rồng phun những luồng nước cực mạnh về phía lửa cháy, nhưng chúng chẳng hề nao núng - thứ quái vật hung bạo ấy chỉ càng bùng lên dữ dội hơn.

Không gian vỡ vụn bởi những tiếng nổ chát chúa, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng la hét thất thanh của cư dân đang mắc kẹt. “Có người ở trên kia!” - Ai đó gào lên giữa dòng người cuống cuồng. Tất cả hòa vào một bản giao hưởng hỗn loạn của sự sống và cái chết, giữa những ánh mắt hoảng sợ, những hơi thở dồn dập và sự tàn bạo của lửa.

Đức Kiên đứng chết trân giữa đám đông hỗn loạn bên dưới. Cậu học sinh lớp 9 run rẩy nhìn lên tòa chung cư, nơi những tiếng la hét, kêu cứu vang lên từ các cửa sổ bị lửa vây quanh. Những cánh tay tuyệt vọng vươn ra không trung, cầu mong một sự cứu rỗi trong tuyệt vọng. Có người nhảy xuống, thân thể đập mạnh xuống mặt đất trong tiếng thét kinh hoàng của mọi người. Lửa liếm sạch ban công, vỡ tung từng ô kính, hất bay những đồ vật xuống con phố đầy tro bụi.

Những thi thể cháy đen được kéo ra khỏi tòa nhà, hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút. Tiếng khóc gào của người thân vang vọng cả một góc trời. Một người phụ nữ ôm chặt xác đứa con nhỏ đã bị cháy đến mức không còn nhận ra hình hài. Một cụ già run rẩy gục xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, như không tin vào sự thật nghiệt ngã trước mắt.

Đức Kiên đứng đó, hai chân cậu như nhũn ra, nước mắt trào ra từ lúc nào không hay. Cậu gào lên trong tuyệt vọng, tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng:

- Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Là ai đã để mọi thứ ra nông nỗi này?

Cậu ôm đầu, hàng loạt câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí non nớt của cậu: Nguyên nhân từ đâu? Là do chập điện, do ai đó bất cẩn hay có kẻ cố tình phóng hỏa? Những con người kia đã làm gì sai để phải chịu cảnh này? Hỏa hoạn thật đáng sợ, còn hơn cả chiến tranh! Nó không chừa một ai, thiêu đốt tất cả mà không cần một lý do nào!

Những hình ảnh tang thương ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Đức Kiên. Cậu run rẩy, cảm giác bất lực xâm chiếm toàn thân. Lửa bập bùng phản chiếu trong mắt cậu, ánh sáng của sự hủy diệt không thể xóa nhòa. Đầu óc cậu cuồng quay, tim đập mạnh, mồ hôi túa ra. Cậu cảm thấy ngạt thở, như thể chính mình cũng đang bị nhấn chìm trong biển lửa ấy.


Tranh minh họa của Đào Sỹ Quang

Rồi cậu bật khóc. Không phải là những giọt nước mắt bình thường mà là tiếng khóc xé ruột xé gan, tiếng khóc của sự bất lực, của nỗi kinh hoàng không thể gọi tên. Cậu gào lên giữa đám đông, mặc cho những ánh mắt ngạc nhiên, mặc cho sự hoảng sợ của những người xung quanh. Mọi người vẫn còn đang bận rộn cứu người, gom góp đồ đạc, tìm kiếm người thân, còn cậu thì gục xuống ngay trên vỉa hè, nước mắt rơi như mưa.

- Mọi người ơi, tại sao lại để chuyện này xảy ra? Ai phải chịu trách nhiệm? - Cậu gào lên, nhưng chẳng ai có câu trả lời.

Đức Kiên tự hỏi: “Đến bao giờ mới dập tắt được ngọn lửa?”, khi thấy ngọn lửa hung dữ vẫn như đang muốn nuốt chửng tòa chung cư; tiếng la hét thất thanh, tiếng còi xe cứu hỏa vẫn inh ỏi vang lên không ngừng, hòa lẫn với âm thanh nứt vỡ của kính cửa sổ và những mảng tường sụp xuống. Khói đen đặc quánh bốc cao, che khuất cả bầu trời. Mùi khét lẹt của gỗ cháy và nhựa nóng chảy xộc vào mũi khiến Đức Kiên ho sặc sụa. Nhưng cậu vẫn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng bi thương trước mặt.

Từng tốp lính cứu hỏa mặc bộ đồ bảo hộ nặng nề và bình dưỡng khí vẫn lao vào biển lửa, bất chấp nguy hiểm để cứu người mắc kẹt bên trong. Có người ôm chặt một đứa trẻ lao ra từ hành lang đầy khói, có người dìu một cụ già với khuôn mặt hoảng loạn, có người dùng sức mạnh mở tung cánh cửa thép đã bị nhiệt làm biến dạng để tìm kiếm nạn nhân. Những khuôn mặt lấm lem, mà ánh mắt vẫn kiên định đầy quyết tâm.

Người lính cứu hỏa trẻ vừa đưa một người phụ nữ ra ngoài an toàn liền lập tức quay đầu lao vào trong biển lửa. Không ai ngăn cản, bởi tất cả đều hiểu bên trong vẫn còn người chưa được cứu.

Chỉ vài phút sau, một tiếng nổ chát chúa vang lên từ tầng bốn, khiến cả tòa nhà rung chuyển dữ dội. Mọi người hoảng loạn lùi lại, có ai đó thét lên kinh hãi: “Sập rồi!”

Đức Kiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Khi khói bụi dần tan, cậu thấy vài người lính cứu hỏa lao đến đống đổ nát, điên cuồng đào bới, miệng không ngừng gọi tên đồng đội - người lính cứu hỏa trẻ. Nhưng đáp lại, họ chỉ nhận được sự im lặng rợn người.

Một lát sau, họ khiêng ra một thi thể. Đức Kiên cảm thấy cả thế giới như xoay cuồng. Chú lính cứu hỏa ấy đã không trở về. Cậu nhớ như in khoảnh khắc chú lao vào biển lửa, nhớ ánh mắt đầy quyết tâm ấy. Chú đã hy sinh mạng sống của mình để cứu người khác. Bên cạnh đó, một chú lính cứu hỏa khác bước ra từ đám cháy, khuôn mặt sạm đen vì khói, mái tóc cháy sém, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn cố gắng trấn an những người xung quanh. “Chúng tôi đã cứu được gần hết mọi người!” - giọng chú khàn đặc nhưng đầy tự hào.

Nhờ những người lính cứu hỏa, bao nhiêu mạng sống đã được giữ lại. Họ không màng nguy hiểm, không nghĩ đến bản thân, chỉ biết rằng phía trước còn có những người cần được cứu. Họ thực sự là những người hùng.

Cảnh tượng hôm ấy không chỉ thiêu rụi một tòa chung cư, mà còn thiêu rụi cả tuổi thơ vô tư của Đức Kiên. Trước đó, cậu luôn nghĩ rằng thế giới này là một nơi an toàn, rằng chỉ cần có bố mẹ ở bên là mọi thứ sẽ ổn. Nhưng từ khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng sự bình yên không tự nhiên mà có. Nó được giữ gìn bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí là cả mạng sống của những con người dũng cảm như các chú lính cứu hỏa.

Đêm hôm đó, khi trở về nhà, Đức Kiên vẫn không thể chợp mắt. Hình ảnh những người lính cứu hỏa lao vào biển lửa cứ ám ảnh trong tâm trí cậu. Cậu nhớ lại ánh mắt kiên định của họ, nhớ cả đôi bàn tay chai sạn cầm chắc vòi nước, nhớ cả những tiếng hét thất thanh của những người được cứu thoát khỏi đám cháy. Và rồi, lần đầu tiên trong đời, cậu nghĩ đến việc sau này lớn lên, mình có thể trở thành một trong số họ không? Một người lính cứu hỏa dám dấn thân vào nguy hiểm để bảo vệ người khác? Có thể lắm. Bởi vì, từ giây phút đó, trong lòng cậu, những con người ấy đã trở thành những hình mẫu cao đẹp nhất.

Từ ngày hôm đó, Đức Kiên không còn là cậu bé vui vẻ hay cười đùa như trước. Đôi mắt cậu thẫn thờ, mỗi đêm lại giật mình tỉnh dậy với hình ảnh những cánh tay giơ lên giữa biển lửa, những thi thể cháy đen, những tiếng khóc ai oán vẫn văng vẳng bên tai. Cậu không thể ăn, không thể ngủ, chỉ muốn tìm một lời giải đáp cho bi kịch ấy. Trong lòng cậu, cảnh sát phòng cháy chữa cháy không chỉ là những người lính làm nhiệm vụ. Họ là những người anh hùng thầm lặng, những người dám đặt tính mạng mình lên bàn cân để đổi lấy sự sống cho người dân. Hình ảnh chú lính cứu hỏa hy sinh ngày hôm ấy mãi mãi in sâu trong tâm trí cậu, như một lời nhắc nhở rằng trên đời này vẫn luôn có những con người sẵn sàng quên mình vì người khác.

Cha mẹ Đức Kiên vô cùng lo lắng. Mẹ cậu khóc suốt khi thấy con trai mình cứ thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định, thỉnh thoảng lại bật khóc mà không rõ lý do. Cậu cứ lẩm bẩm về những người đã chết, về ngọn lửa kinh hoàng, về sự bất công của số phận.

Một ngày nọ, cha mẹ quyết định đưa cậu đến bệnh viện tâm thần. Bác sĩ kết luận cậu bị sốc tâm lý nặng và cần điều trị. Đức Kiên ngồi lặng lẽ trong phòng khám, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, trời vẫn trong xanh, nhưng trong lòng cậu là một màn đêm dày đặc không thể xuyên thủng. Cậu không biết đến bao giờ mình mới có thể quên đi những hình ảnh ám ảnh ấy, hay cậu sẽ phải sống mãi với nỗi đau này?

Và một thời gian sau, Đức Kiên đã trở lại bình thường để tiếp tục học tập.

***

Đức Kiên sinh ra và lớn lên trong một gia đình có hai chị em tại thành phố Hà Nội. Bố mẹ đều công tác trong ngành ngân hàng, còn chị gái là kỹ thuật viên may mặc tại một công ty lớn. Từ nhỏ, Đức Kiên đã bộc lộ niềm đam mê đặc biệt với bóng đá. Không chỉ sở hữu thân hình khỏe mạnh, cân đối cùng gương mặt sáng sủa, ưa nhìn, cậu còn là một học sinh giỏi, luôn đạt thành tích cao trong học tập. Mọi người xung quanh thường khen ngợi Đức Kiên không chỉ vì tài năng mà còn bởi sự điềm đạm, chững chạc hơn tuổi.

Bố mẹ mong muốn sau này Đức Kiên sẽ theo học ngành quản trị kinh doanh để có một công việc ổn định và phù hợp với truyền thống gia đình. Tuy nhiên, trước những định hướng ấy, Đức Kiên chưa bao giờ bày tỏ rõ ràng sự đồng ý hay phản đối. Cậu lặng lẽ tiếp tục theo đuổi sở thích của mình. Với niềm đam mê bóng đá cháy bỏng, đôi lúc cậu tự hỏi liệu mình có thể biến nó thành một con đường tương lai hay không.

Và rồi, Đức Kiên làm cả nhà sững sờ khi cậu thi vào trường Đại học Cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy với số điểm tuyệt đối.

- Con có chắc không? - Mẹ Kiên đặt bát cơm xuống, giọng đầy lo lắng. - Nghề này nguy hiểm lắm, không giống như các ngành khác đâu con ạ.

- Mẹ ơi, con đã suy nghĩ rất kỹ. Con vẫn còn ám ảnh về vụ cháy chung cư năm đó, khi bao người phải bỏ mạng, và những chiến sĩ cảnh sát đã hy sinh để cứu người. Con muốn trở thành một sĩ quan Cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy để giúp đỡ người khác.

Cha mẹ nhìn nhau, không biết nói gì hơn. Họ biết, một khi con trai đã quyết định, sẽ không gì có thể lay chuyển được. Và thế là Đức Kiên bắt đầu hành trình của mình, một hành trình đầy gian nan nhưng cũng chất chứa bao khát vọng.

Những ngày đầu tiên tại trường Đại học Cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy không hề dễ dàng. Chương trình học ở đây không chỉ bao gồm các môn lý thuyết như lý thuyết về cháy, nổ, chiến thuật chữa cháy, cứu hộ - cứu nạn, mà còn yêu cầu thể lực vô cùng khắc nghiệt.

Mỗi sáng, sinh viên phải thức dậy từ 5 giờ để tập thể lực, rèn luyện sức bền với những bài tập nặng như chạy đường dài mang theo bình oxy, leo thang chữa cháy, và thực hành di chuyển trong không gian chật hẹp với nhiệt độ cao và khói dày đặc.

Lần đầu tiên bước vào một buổi huấn luyện mô phỏng thực tế, Đức Kiên bị choáng ngợp. Căn phòng kín mít, lửa bốc lên từ nhiều phía, khói mù mịt khiến cậu khó thở. Mặc dù đã được trang bị bình dưỡng khí, nhưng tim cậu vẫn đập mạnh. Trong bóng tối ngột ngạt ấy, cậu nghe thấy tiếng hét của giảng viên:

- Bình tĩnh! Dùng tay cảm nhận hướng đi! Nhớ, trong đám cháy, thị giác có thể vô dụng nhưng cảm giác và phán đoán mới là quan trọng nhất!

Kiên hít một hơi sâu, tập trung vào từng động tác. Cậu lần mò tìm đến “nạn nhân” theo kịch bản, nâng bổng hình nộm nặng gần 70kg và cố gắng đưa ra ngoài. Khi vừa lao ra khỏi đám khói, chân cậu mềm nhũn, mồ hôi tuôn như tắm.

Giảng viên gật đầu khen ngợi:

- Khá lắm! Nhưng trong thực tế, còn nguy hiểm hơn nhiều!

Những ngày tiếp theo, cường độ huấn luyện ngày càng khắc nghiệt. Nhiều bạn cùng khóa bỏ cuộc, nhưng Đức Kiên không bao giờ nản chí. Cậu hiểu rằng, chỉ cần lơ là một giây thôi, mạng sống của cả đội và người dân có thể bị đe dọa.

***

Sau bốn năm rèn luyện và học tập, Đức Kiên tốt nghiệp với danh hiệu thủ khoa. Mang quân hàm Thiếu úy, anh được phân công về Đội nghiệp vụ thuộc Phòng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ, công an tỉnh BN. Ngay từ những ngày đầu nhận nhiệm vụ, Đức Kiên đã dấn thân vào thực tế, trực tiếp tham gia các vụ chữa cháy phức tạp tại khu dân cư, nhà xưởng và các công trình cao tầng. Anh cùng đồng đội không ngại hiểm nguy, lao vào biển lửa để cứu người mắc kẹt, dập tắt đám cháy, hạn chế thiệt hại về tài sản và tính mạng.

Trong một vụ cháy lớn tại khu công nghiệp, Đức Kiên đã không quản nguy hiểm, đeo mặt nạ phòng độc, tiếp cận khu vực nguy hiểm để hướng dẫn công nhân thoát ra ngoài an toàn. Cũng có lần, trong một vụ sập nhà do hỏa hoạn, anh cùng đội cứu hộ phải dùng máy cắt, búa phá bê tông để giải cứu một nạn nhân bị mắc kẹt dưới đống đổ nát suốt nhiều giờ. Sự dũng cảm, tận tâm và tinh thần trách nhiệm cao của anh đã để lại dấu ấn trong lòng đồng đội và nhân dân.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng, Đức Kiên tích cực tham gia mọi nhiệm vụ được giao, luôn hoàn thành xuất sắc. Hai năm sau, anh được phong quân hàm Trung úy, đảm nhận chức vụ Đội trưởng Đội Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ, tiếp tục dẫn dắt đồng đội trong những nhiệm vụ cam go, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản cho nhân dân.

Đội trưởng Đội Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ Đức Kiên là một người chỉ huy tận tâm, luôn gần gũi anh em để thấu hiểu công việc và nâng cao nghiệp vụ. Anh không chỉ là một người lãnh đạo gương mẫu mà còn là một đồng đội chân thành, sẵn sàng sẻ chia mọi khó khăn. Trong mắt cấp trên, Đức Kiên là một cán bộ đáng tin cậy, có trách nhiệm, luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Với đồng đội, anh là người thẳng thắn nhưng đầy tình cảm, luôn tôn trọng và động viên anh em cùng cố gắng.

Không chỉ trực tiếp tham gia công tác chữa cháy, cứu hộ, cứu nạn, Đức Kiên còn thường xuyên phối hợp với Đội Hướng dẫn kiểm tra an toàn PCCC để kiểm tra, hướng dẫn các cơ quan, doanh nghiệp, khu dân cư tuân thủ các quy định về phòng cháy. Anh cũng hỗ trợ Đội Hướng dẫn, điều tra xử lý cháy, nổ, tham gia phân tích nguyên nhân cháy, đề xuất biện pháp phòng ngừa. Đặc biệt, anh tích cực phối hợp với Đội Tuyên truyền, xây dựng phong trào toàn dân PCCC, tổ chức các buổi tập huấn, tuyên truyền, giúp người dân nâng cao nhận thức về an toàn phòng cháy.

Là một đảng viên mẫu mực, Đức Kiên luôn nhận phần việc khó về mình, không nề hà gian khổ. Với tinh thần trách nhiệm cao và sự tận tụy trong công việc, anh đã góp phần quan trọng vào việc bảo vệ an toàn cho nhân dân, trở thành tấm gương sáng trong lực lượng phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ.

***

Vào một đêm tháng Tám, chuông báo động vang lên dồn dập. Một vụ cháy lớn xảy ra tại quán karaoke . Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm tòa nhà, khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Lệnh điều động gấp rút được ban ra. Đức Kiên cùng đồng đội lập tức lên xe, lao vào màn đêm. Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng lạnh người: lửa đã nuốt trọn các tầng trên, nhiều người vẫn đang mắc kẹt bên trong.

Không chần chừ, Đức Kiên cùng hai đồng đội, Thiếu úy Đỗ Việt và Binh nhất Đình Thái, mang theo thiết bị cứu hộ lao vào bên trong. Nhiệt độ cực cao, khói độc dày đặc che khuất tầm nhìn. Đức Kiên hét lớn:

- Kiểm tra từng phòng, đưa người ra ngoài nhanh nhất có thể!

Mỗi bước đi đều là thử thách, mỗi cánh cửa mở ra đều có thể là sự sống hoặc một ngọn lửa dữ chực chờ bùng lên. Đức Kiên phát hiện một nhóm khách bị kẹt trong phòng VIP. Cửa bị khóa, không còn thời gian suy nghĩ, anh ra hiệu cho đồng đội phá cửa.

- Lùi lại! - Anh hô to, rồi dùng búa tạ đập mạnh vào chốt cửa.

Cánh cửa bật tung, Đức Kiên nhanh chóng kéo từng người ra ngoài. Khi vừa đưa được người cuối cùng ra, một tiếng nổ vang lên. Trần nhà rung chuyển dữ dội.

- Rút ra ngay! - Bộ đàm vang lên giọng của chỉ huy.

Nhưng còn có thể có người mắc kẹt! Đức Kiên cùng Đỗ Việt quyết định quay lại kiểm tra lần cuối. Khi tiến vào hành lang, bỗng một tiếng rắc lớn vang lên. Trần nhà đổ sập xuống ngay trước mặt họ. Đường lui bị cắt đứt.

Khói đen tràn ngập, hơi nóng làm da thịt bỏng rát. Đức Kiên ra hiệu cho Đỗ Việt tìm lối thoát khác. Nhưng ngọn lửa đã chặn mọi lối ra.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Đức Kiên vẫn giữ vững tinh thần. Anh cố gắng mở bộ đàm:

- Báo cáo chỉ huy, chúng tôi bị mắc kẹt ở tầng hai, hướng đông...

Nhưng tín hiệu yếu dần. Cơn lửa dữ bao trùm, và rồi, tất cả chìm vào bóng tối.

Khi lực lượng cứu hộ tìm thấy họ, cả ba chiến sĩ đã kiệt sức. Đội ngũ y tế nỗ lực cứu chữa, nhưng Đức Kiên không qua khỏi. Anh đã hy sinh ngay trên chiến tuyến.

Sự ra đi của Đức Kiên khiến đồng đội và người dân vô cùng đau xót. Nhưng hình ảnh anh lao vào biển lửa, quên mình vì tính mạng của người khác, mãi mãi trở thành biểu tượng của lòng dũng cảm.

Nhà nước truy tặng Huân chương Chiến công hạng Nhất, thăng cấp bậc hàm trước niên hạn cho ba chiến sĩ. Trường Đại học Cảnh sát PCCC đặt một tấm bia tưởng nhớ các anh hùng đã ngã xuống vì bình yên của nhân dân.

Cha mẹ Đức Kiên đau đớn, nhưng cũng đầy tự hào. Họ biết, con trai mình đã sống và chiến đấu hết mình vì lý tưởng cao đẹp. Ngọn lửa ước mơ mà Đức Kiên thắp lên sẽ mãi cháy trong trái tim những người ở lại, truyền cảm hứng cho bao thế hệ chiến sĩ cứu hỏa tiếp theo.

***

Trong tiết học ngoại khóa về phòng cháy chữa cháy, cô giáo Thanh Thư đứng trước lớp, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và lòng tự hào. Hôm nay, cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn kể cho học sinh nghe về những con người dũng cảm đã đối mặt với “giặc lửa” để bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.

Cô bắt đầu bằng câu chuyện về tầm quan trọng của công tác phòng cháy, chữa cháy trong đời sống hàng ngày. “Các em có biết không? Lửa là một người bạn, nhưng cũng có thể trở thành kẻ thù đáng sợ nhất của chúng ta. Chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến những thảm kịch không ai mong muốn. Những vụ hỏa hoạn không chỉ thiêu rụi tài sản mà còn cướp đi bao nhiêu sinh mạng, bao nhiêu ước mơ, để lại nỗi đau không gì bù đắp được cho gia đình những người bị nạn. Chính vì thế, công tác phòng cháy quan trọng không kém gì việc chữa cháy.”

Cả lớp im lặng lắng nghe. Cô tiếp tục kể về những người lính cứu hỏa, những chiến sĩ mang trong mình sứ mệnh cao cả, sẵn sàng lao vào bão lửa để cứu người. “Đã có biết bao người lính cứu hỏa ngã xuống khi làm nhiệm vụ. Họ không ngại hiểm nguy, không nghĩ đến bản thân, chỉ nghĩ đến việc làm sao cứu được người dân, làm sao khống chế ngọn lửa. Các em có biết, mỗi khi còi báo động vang lên, họ chẳng hề do dự, chỉ kịp khoác lên mình bộ đồ bảo hộ, đội mũ, đeo bình dưỡng khí rồi lao vào nơi nguy hiểm nhất? Họ không biết liệu mình có trở về hay không, nhưng vẫn dấn thân không chút chần chừ.”

Cô Thanh Thư ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút trầm lắng, rồi cô tiếp tục kể về một tấm gương sáng trong ngành phòng cháy chữa cháy: nguyên Đội trưởng Đội Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ Đức Kiên. “Anh ấy là một người lính gan dạ, tận tụy với công việc, luôn đi đầu trong các nhiệm vụ khó khăn. Có lần, trong một vụ cháy lớn tại quán karaoke, khi tất cả mọi người đã thoát ra ngoài an toàn, anh vẫn quay lại để tìm kiếm một đứa trẻ còn mắc kẹt. Anh đã cứu được đứa bé, nhưng chính anh lại không kịp chạy ra khi trần nhà sập xuống... Anh đã ra đi khi còn rất trẻ, để lại biết bao tiếc thương cho đồng đội và người thân.”

Không khí lớp học trùng xuống. Một vài học sinh đã lặng lẽ lau nước mắt. Cô giáo tiếp tục, giọng nói có phần nghẹn ngào nhưng vẫn kiên cường: “Các em biết không? Anh ấy không chỉ là một người lính cứu hỏa vĩ đại, mà còn là một con người đầy tình cảm, yêu đời và giàu lòng nhân ái. Đằng sau lớp áo lính kiên cường ấy là một người đàn ông biết yêu thương, biết quan tâm và lo lắng cho những người xung quanh. Và... anh ấy cũng là người mà cô yêu thương nhất. Anh ấy đã ra đi trước dự định tổ chức đám cưới sáu tháng nữa. Vậy mà, ngày ấy đã không bao giờ đến. Ngày anh ra đi cũng chính là ngày cô hiểu rằng, những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy không chỉ đánh đổi bằng mồ hôi, mà đôi khi, còn phải đánh đổi bằng cả tình yêu của mình.”

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt học sinh. Có lẽ, lần đầu tiên trong đời, các em cảm nhận được một cách sâu sắc nhất về sự hy sinh của những người lính cứu hỏa. Không còn là những con chữ khô khan trong sách vở, không còn là những câu chuyện xa vời trên báo đài, mà ngay trước mặt các em, cô giáo - người vẫn hàng ngày giảng dạy và động viên các em - chính là người đã trải qua mất mát đau đớn ấy.

“Nhưng các em biết không? Chắc hẳn anh ấy không bao giờ muốn cô chìm đắm trong nỗi buồn. Anh ấy sẽ muốn cô tiếp tục sống, tiếp tục truyền đi những điều tốt đẹp. Vì thế, hôm nay cô đứng đây, kể cho các em nghe về câu chuyện của anh ấy, để các em hiểu rằng mỗi một con người trong ngành phòng cháy chữa cháy đều mang trong mình một sứ mệnh cao cả. Và cô hy vọng, sau buổi học này, các em sẽ luôn ghi nhớ những điều quan trọng về phòng cháy, chữa cháy. Đừng để ngọn lửa vô tình cướp đi những gì quý giá nhất.”

Lớp học tràn ngập sự xúc động. Một học sinh rụt rè giơ tay hỏi: “Cô ơi, có cách nào để tụi em có thể góp phần bảo vệ mình và người thân khỏi hỏa hoạn không ạ?”

Cô Thanh Thư mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tin tưởng: “Có chứ. Điều quan trọng nhất là các em phải hiểu và thực hiện các biện pháp phòng cháy. Không nghịch lửa, không sử dụng các thiết bị điện một cách tùy tiện, luôn kiểm tra bếp gas và nguồn nhiệt trước khi ra khỏi nhà. Khi có cháy, phải bình tĩnh xử lý, không hoảng loạn. Và quan trọng hơn hết, hãy trân trọng những người lính cứu hỏa, những người ngày đêm bảo vệ sự an toàn của chúng ta.”

Tiết học hôm đó đã kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn mãi trong lòng những học sinh trung học cơ sở X. Các em đã hiểu hơn về công việc gian khổ của những người lính cứu hỏa, hiểu hơn về sự hy sinh cao cả mà họ đã gánh vác. Và trên hết, các em đã hiểu rằng, đằng sau những bộ đồng phục ấy, là những con người bình dị nhưng mang trong mình trái tim dũng cảm và một tình yêu cháy bỏng dành cho cuộc sống này.

Em hứa với lòng sẽ sống thật mạnh mẽ và tử tế, tiếp tục ước mơ còn dang dở của anh, và mỗi ngày trôi qua, em sẽ sống sao cho xứng đáng với tình yêu, với sự hy sinh cao cả mà anh đã để lại. - Thanh Thư đã viết vào cuốn Nhật Ký của mình như thế.

Tổng hợp nhiều nguồn

Tác giả: Đào Sỹ Quang

Tin xem thêm

Ngọn lửa

Giải trí
12/09/2025 22

Chiều cuối tuần, bầu trời nhuộm một màu cam nhạt, báo hiệu hoàng hôn sắp buông. Nhưng không khí yên bình ấy bị xé toạc bởi những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên từ tầng ca...

Hình ảnh cuối cùng của Vu Mông Lung trước khi qua đời vì ngã lầu ở tuổi 37

Giải trí
12/09/2025 21

TRUNG QUỐC - Vài tiếng trước khi qua đời vì ngã lầu, diễn viên Vu Mông Lung vẫn online mạng xã hội, ăn uống cùng bạn bè. Sự ra đi đột ngột của anh khiến nhiều người sốc, ...

Robot chó Trung Quốc lập kỷ lục Guiness chạy 100 m

Giải trí
12/09/2025 19

Robot chó của nhóm nghiên cứu Đại học Chiết Giang có thể chạy 100 m trong 16,33 giây nhờ kết hợp bộ truyền động khớp tiên tiến và công nghệ học tăng cường.

Trường đại học mở ngành học mới, nghe tên đã hết hồn

Giải trí
12/09/2025 16

Trường đại học Đắt Đỏ thông báo tuyển sinh ngành học mới, chỉ dành cho các sinh viên ưa mạo hiểm.

'Hot girl trứng rán' bụng bầu vượt mặt vẫn diện bikini cực slay

Giải trí
12/09/2025 14

Ở tuần thứ 34 của thai kỳ, Trần Thanh Tâm vẫn tự tin diện bikini khoe vẻ ngoài rạng rỡ với chiếc bụng bầu vượt mặt.

Nữ diễn viên lo lắng về video nhạy cảm với con trai Phó TGĐ đài truyền hình

Giải trí
12/09/2025 10

ĐÀI LOAN (TRUNG QUỐC) - Diễn viên Giang Tổ Bình nói sống trong cảnh phập phồng lo sợ vì những video quay cảnh mình khỏa thân, bị xâm hại tình dục có nguy cơ bị phát tán.

Từ cậu bé mù bị bỏ rơi trở thành kỹ sư hàng không tại Mỹ

Giải trí
12/09/2025 10

TRUNG QUỐC - Một chàng trai từng bị bỏ rơi vì mù bẩm sinh, nay đã trở thành kỹ sư hàng không ở Mỹ. Anh vẫn nhớ như in ký ức đau đớn thuở nhỏ khi bị ông nội đẩy xuống hồ c...

Chó sói và cò

Giải trí
12/09/2025 09

Một con chó sói do quá tham ăn nên bị hóc với cục xương nằm ngang cổ họng. Nó không thể nhổ cục xương ra hay nuốt cục xương xuống, và đương nhiên cũng không thể ăn được g...

Sao nam đắt show nhất nhì dịp Đại lễ 2/9 là ai?

Giải trí
12/09/2025 09

Dịp A80 vừa qua, Tùng Dương là ca sĩ hiếm hoi được tham gia nhiều sự kiện, chương trình âm nhạc chính thống. Anh được khen ngày càng hát hay, mặc đẹp.

'Mưa đỏ' trở thành bộ phim đầu tiên trong lịch sử Việt Nam đạt 600 tỷ

Giải trí
12/09/2025 09

"Mưa đỏ" cán mốc 600 tỷ đồng vào 14h ngày 11/9, trở thành bộ phim đầu tiên trong lịch sử phòng vé Việt đạt mức doanh thu này trong thời gian ngắn kỷ lục.


Cơ quan quản lý trang thông tin điện tử: TỔNG CÔNG TY TRUYỀN THÔNG VNPT-MEDIA
Địa chỉ: Số 57 phố Huỳnh Thúc Kháng, Phường Láng, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
ĐKKD: 0106873188 do Sở KH-DT cấp ngày 12/06/2015
Giấy phép trang tin điện tử số: 822/GP-TTĐT do Sở TT-TT Hà Nội cấp ngày 02/03/2017
Email: vnptmedia@vnpt.vn - Điện thoại: 0437722728 - Fax: 0437722733
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Ông Vũ Trường Giang - TGĐ VNPT Media